Tôi ôm chặt que thử thai hai vạch, lòng tràn ngập hạnh phúc. Chiều nay tôi sẽ làm một bữa ăn thật đặc biệt để thông báo cho chồng. Trong lúc dọn dẹp, tôi vô tình nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ cũ kỹ dưới đáy ngăn kéo tủ quần áo của anh. Bên trong là một chiếc điện thoại lạ, không khóa màn hình.

Mở ra, hàng loạt tin nhắn ngọt ngào của anh với một người phụ nữ khác đập vào mắt tôi. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi cố gắng bình tĩnh, nhưng những bức ảnh thân mật và cả kế hoạch du lịch của họ khiến tôi run rẩy. Hàng ngàn câu hỏi xoay vần trong đầu.

Tôi quyết định đi tìm câu trả lời. Bằng cách dùng số điện thoại của người phụ nữ kia, tôi tìm được trang cá nhân của cô ta. Từng bức ảnh, từng dòng trạng thái, đều như những nhát dao cứa vào tim tôi. Cô ta đang mang thai… 5 tháng. Tôi nhìn thấy một bức ảnh ghép nửa khuôn mặt chồng tôi bên cạnh một người phụ nữ với chiếc bụng bầu. Dòng chú thích bên dưới như một lời tuyên bố: “Cảm ơn anh đã cho mẹ con em một mái ấm”.

Tôi hoảng loạn, nhưng rồi tôi nhận ra một điều kinh hoàng hơn. Trong một cuộc trò chuyện giữa họ, có đoạn tin nhắn nói về việc đứa bé sẽ được “để anh đứng tên cha” nhưng sẽ do “mẹ anh nuôi”. Hóa ra, tôi chỉ là một con rối trong kế hoạch của họ. Đứa con trong bụng tôi chưa kịp ra đời đã có nguy cơ bị tráo đổi, bị tước đi quyền làm con, để hợp thức hóa cho một mối quan hệ vụng trộm.

 

Cuộc đối đầu

 

Tối hôm đó, anh về nhà. Tôi cố nén nỗi đau, giả vờ như không có chuyện gì. Tôi chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, anh vui vẻ ăn. Kết thúc bữa ăn, tôi bước vào phòng ngủ, đặt chiếc điện thoại lạ lên bàn.

“Anh có muốn giải thích chuyện này không?” – Tôi hỏi với giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng bàn tay lại run rẩy.

Anh nhìn thấy chiếc điện thoại, sắc mặt liền tái nhợt. Anh cúi gằm mặt, không nói một lời. Tôi không cần thêm câu trả lời nào nữa. Sự im lặng của anh đã nói lên tất cả.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói đầy sự thất vọng: “Anh đã bao giờ yêu tôi chưa? Hay chỉ là một trò chơi mà anh đã sắp đặt?”

Anh ngước lên, đôi mắt anh đỏ hoe, “Anh xin lỗi…”

“Xin lỗi? Anh có biết, anh không chỉ phản bội tôi, mà còn tước đi quyền làm cha của đứa con tôi đang mang? Anh tính biến đứa con tôi thành con của cô ta sao?”

 

Cái kết nhân văn

 

Tôi nhìn anh, nước mắt bắt đầu rơi. Nỗi đau và sự phẫn nộ trong tôi giờ đây đã không còn nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng. Tôi quyết định sẽ không để mình bị tổn thương thêm nữa.

“Chúng ta hãy kết thúc mọi chuyện ở đây. Tôi sẽ ly hôn.” – Tôi nói một cách dứt khoát.

Anh cầu xin: “Em đừng ly hôn. Anh sẽ từ bỏ cô ta, anh sẽ làm lại, anh hứa đấy.”

Tôi khẽ cười, một nụ cười cay đắng. “Những lời hứa của anh giờ đây đã không còn ý nghĩa. Anh biết không, chính tôi đã tìm thấy một người bạn mới, người sẽ cùng tôi chăm sóc đứa con này. Người đó chính là bản thân tôi.”

Tôi rời đi, một mình, mang theo đứa con bé bỏng trong bụng. Cuộc đời tôi có thể đã mất đi một người chồng, nhưng đổi lại, tôi đã tìm thấy một người mẹ dũng cảm, mạnh mẽ và kiên cường. Tôi sẽ tự tạo ra một cuộc sống hạnh phúc cho hai mẹ con, không cần dựa dẫm vào bất cứ ai. Nỗi đau đã biến tôi trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, và đứa con bé bỏng chính là món quà ý nghĩa nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho tôi.