Lành là cô nữ sinh lớp 11 ở huyện Châu Phú, An Giang. Tóc dài, da ngăm, mắt sáng, cái vẻ quê mùa lại khiến cô có nét trong trẻo riêng biệt. Mỗi ngày sau giờ học, cô phụ mẹ bán hủ tiếu bên chợ, rồi tối về lại vùi đầu vào sách vở và… mạng xã hội.

Chính ở đó, cô quen Phước – một thanh niên ở Tây Ninh, nói là làm nghề sửa điện thoại, 22 tuổi. Phước nhắn tin ngọt ngào, lúc nào cũng “chúc em học tốt”, “em ăn gì chưa”, “anh nhớ em quá”. Lành ban đầu dè dặt, sau dần dần xiêu lòng vì chưa từng có ai quan tâm cô đến vậy.

Ba tháng trôi qua, hai người vẫn chưa từng gặp. Nhưng mỗi tối, Lành lại ôm điện thoại, mỉm cười khi đọc tin nhắn Phước. Cô nghĩ: “Chắc là duyên số”.

Hè đến, Phước rủ:
– Em lên Tây Ninh chơi với anh mấy bữa, rồi anh chở về nhà anh, giới thiệu với ba mẹ.
– Em… không dám đâu. Ba má em kỹ lắm.
– Nói dối là lên thăm chị họ đi. Có ai biết đâu. Em lớn rồi, phải sống cho mình.

Lành ngập ngừng rồi cũng xiêu lòng. Sáng hôm ấy, cô xếp quần áo vào balo nhỏ, để lại mảnh giấy: “Con lên Sài Gòn ở nhà chị Thu chơi vài bữa cho khuây khỏa, ba má đừng lo”. Rồi lặng lẽ đón xe lên Tây Ninh.

Phước đứng chờ cô ở bến xe. Ngoài đời, anh ta nhìn có vẻ lớn hơn tuổi, da ngăm, đeo kính đen, mặc áo thun bó sát, cười cười nhưng ánh mắt lại lạ lắm.
– Em tới rồi hả? Trông dễ thương như trên hình.

Nhưng thay vì chở về nhà gặp bố mẹ như hứa, Phước đưa cô đến một dãy nhà trọ tồi tàn ở ven đường.
– Tạm ở đây một đêm, để anh về nói trước với ba mẹ. Mai anh dẫn em qua.

Lành hơi ngần ngại nhưng không dám phản đối. Cô ngồi co ro bên giường, nhắn tin hỏi:
– Anh không sợ ba mẹ giận hả?
– Không sao đâu. Anh lớn rồi. Với lại em sắp là vợ anh mà.

Tối hôm đó, Phước rủ cô đi chơi.
– Ở đây có khu rừng cao su cảnh đẹp lắm, anh chở em lên coi.

Trời nhá nhem, Lành thấy bất an. Đường vào rừng tối, không có một bóng đèn, chỉ nghe tiếng xe máy rì rì và tiếng côn trùng rít bên tai.

Đi được một đoạn, Phước dừng xe gọi điện.
– Ừ, tối nay. Qua đó có người đón rồi. Không có ai theo đâu, con nhỏ này ngoan lắm…

Lành nghe loáng thoáng, tim cô đập mạnh. Đợi lúc Phước bỏ điện thoại vào túi mà không khóa, cô giả vờ nhặt chiếc kẹp tóc rơi, rồi nhanh tay cầm điện thoại lên xem.

Tin nhắn hiện rõ:
“Mai giờ này, mày chở con nhỏ qua cửa khẩu Mộc Bài, bên kia có xe đợi. Nhớ trói chặt, đừng để nó làm ầm.”

Toàn thân Lành như đóng băng. Bán người? Campuchia? Cô nghẹn họng, chân run bần bật.

Phước quay lại, mỉm cười:
– Em có sao không?

Cô cười gượng:
– Không… Em chỉ hơi lạnh. Cho em đi vệ sinh chút.

Cô bước xuống, rẽ vào lùm cây, rồi bất ngờ bỏ chạy thục mạng. Tiếng cành lá xào xạc, tiếng tim đập như trống, cô không dám quay lại. Chỉ cần đứng lại, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Phía sau, tiếng Phước hét:
– Lành! Em làm gì đó? Quay lại! Em muốn chết à?!

Cô chạy. Chân vấp đá, ngã rồi lại đứng dậy. Sau gần 10 phút, cô thấy ánh đèn xe từ xa. Một chiếc xe tải đang chạy chầm chậm. Cô lao ra giữa đường hét lớn:
– Chú ơi cứu con! Có người muốn bắt con đi Campuchia!

Tài xế thắng gấp. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi bước xuống, hoảng hốt:
– Con gái? Mày ở đâu ra vậy?

Cô òa khóc, run lẩy bẩy. Sau khi nghe chuyện, người đàn ông đưa cô về chốt đồn biên phòng gần đó.

Cả đêm hôm ấy, cô ngồi thu mình trong chiếc áo khoác rộng thùng thình của bác tài, ánh mắt vẫn chưa hết bàng hoàng.

Sáng hôm sau, Lành được đưa về nhà. Ba mẹ ôm chầm lấy cô trong nước mắt. Họ không mắng, chỉ siết cô vào lòng. Riêng Lành, không dám nhìn vào mắt ba má.

Sau đó, công an địa phương phối hợp cùng biên phòng bắt giữ Phước cùng nhóm người liên quan, phá vỡ một đường dây buôn người xuyên biên giới. Lành là nạn nhân suýt bị bán sang Campuchia làm gái mại dâm trá hình.

Mùa hè năm đó, Lành không còn hồn nhiên như trước. Cô cắt tóc ngắn, khóa tài khoản mạng xã hội, lao vào học như điên.

Và lần đầu tiên trong đời, cô biết sợ thứ gọi là “lòng người”.