Bi tám tuổi, gầy gò như cây sậy, đôi mắt lúc nào cũng đượm buồn. Từ ngày mẹ mất, bố đi làm xa, Bi sống cùng dì Thảo – người đàn bà xinh đẹp, miệng nói lời mật ngọt. Ra ngoài, dì luôn khoác lên vẻ hiền thục:
“Thằng Bi, em thương còn hơn thương con mình. Ở nhà, em lo cho nó từng bữa ăn, giấc ngủ.”
Nghe vậy, hàng xóm gật gù khen, bố Bi cũng yên tâm.
Nhưng khi cánh cửa nhà khép lại, sự thật hiện ra.
Mỗi bữa cơm, mâm có hai màu. Một bên là đĩa thịt kho thơm nức, bát canh ngọt lịm, thêm hộp sữa chua mát lạnh dành riêng cho Sóc – con trai ruột của dì. Bên kia, Bi chỉ có cơm chan nước rau luộc loãng như nước lã. Lúc Bi dám nhìn sang, dì quắc mắt:
“Thức ăn ngon để dành cho Sóc. Con ăn cơm là đủ no rồi. Đừng có tham!”
Bi gục đầu xuống, tay run run xúc cơm, nước mắt rơi vào bát.
Một lần khác, buổi trưa nắng hầm hập, Bi phụ dì rửa cả thau bát lớn, mồ hôi ướt đẫm áo. Sóc thì ngồi phòng khách bật quạt, vừa ăn bánh vừa xem tivi. Khi Bi dọn dẹp xong, lỡ đưa tay xin một cái bánh, dì giật phắt túi lại:
“Đây là của Sóc, không phải của con. Con ăn thế là phí của!”
Tối hôm đó, bụng đói cồn cào, Bi không kìm được, lén mở tủ lạnh lấy một hộp váng sữa. Cái vị béo ngậy khiến cậu vừa ăn vừa khóc. Ai ngờ dì phát hiện. Đêm ấy, Bi bị bắt đứng úp mặt vào tường, bữa cơm cũng bị cấm, chỉ nghe dì lạnh lùng:
“Ăn vụng thì nhịn, cho nhớ đời!”
Những ngày bố vắng nhà, Bi chỉ biết nuốt nước mắt. Mỗi khi có khách ghé chơi, dì lại ngọt ngào gọi:
“Bi ơi, ra đây mẹ gắp cho miếng thịt nào!”
Ai nhìn vào cũng khen: “Ôi, dì Thảo thương con chồng quá!”
Cho đến một hôm, bố đi công tác về sớm mà không báo trước. Anh đứng ngoài cổng nghe tiếng con nức nở. Bước vào, anh chết lặng. Trên mâm cơm, Sóc được gắp đầy thịt cá, còn bát của Bi chỉ có vài cọng rau dập. Bi ngồi nép bên góc bàn, hai bàn tay ôm bụng đói.
Bố gầm lên:
“Thảo, đây là cái mà em gọi là chăm sóc con anh sao?”
Dì giật mình, mặt biến sắc, vội vàng giả vờ rơi nước mắt:
“Anh hiểu lầm rồi… Em thương Bi như con…”
Bố không để cho nói hết, kéo Bi đứng dậy. Cả xóm nghe tiếng ồn, kéo sang xem. Bố chỉ vào mâm cơm, giọng nghẹn lại nhưng đầy căm giận:
“Mọi người nhìn đi! Đây là tình thương mà cô ấy khoe khoang sao? Một đứa trẻ ruột thịt của tôi bị bỏ đói, còn con riêng thì sung sướng no đủ!”
Hàng xóm thì thầm bàn tán, có người còn lắc đầu, thương xót cho Bi. Bộ mặt thật của dì Thảo lộ rõ.
Ngay đêm ấy, bố tuyên bố:
“Từ nay, trong căn nhà này, không ai được phép chia con tôi ra hai bát cơm. Nếu em không làm được, em hãy đi!”
Dì Thảo gào khóc, cố biện minh, nhưng không ai còn tin. Cuối cùng, dì xách vali bỏ đi trong tiếng xì xào khắp xóm.
Bi đứng bên, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng khi bố ôm chặt vào lòng, cậu bé bật khóc nức nở:
“Con tưởng bố sẽ không bao giờ biết…”
Bố run giọng:
“Từ nay, bố sẽ không để ai bắt nạt con nữa. Con chỉ có một bát cơm thôi – nhưng sẽ là bát cơm đầy ắp tình thương của bố.”
Ngoài kia, mưa rơi lách tách, rửa trôi bộ mặt giả dối. Trong ngôi nhà nhỏ, hơi ấm tình cha con trở lại, ấm hơn bất kỳ món ăn ngon nào trên đời.
News
Chân dung người vợ 1998 “t;iễ;n” chồng radi ngay trên giường ngủ, hành động không chút gh;;ê tay
Một vụ á;;n m;ạ;;ng tại Đà Nẵng khiến dư luận bàng hoàng. Sau nhiều năm bị chồng b;h gia đình,…
Đã lần ra dấu vết những chiếc bánh trung thu nhân th;i;t ng;u;ơi từ nam công nhân x;ấ;u số
Dư luận Trung Quốc đang xôn xao vì tin đồn một nhãn hàng bánh trung thu xảy ra sự cố…
Bí thư xã chính thức lên tiếng chuyện bỏ học Chính trị để đánh giải “Pickleball tình yêu”: Hóa ra là…
Cơ quan chức năng đang xác minh việc một bí thư xã ở Gia Lai không tham gia lớp bồi…
Từ 1/2026: Không tăng lương GV Mầm non nhưng lại tăng lương Giáo viên THPT, THCS, Tiểu học, lý do đây này đừng ai thắc mắc
Bộ Giáo dục không tăng lương Giáo viên Mầm non từ 01/2026 nhưng lại tăng lương Giáo viên THPT, THCS,…
Căng đét: Truy vết thành công 4,5 triệu đô từ AntEx chảy thẳng vào túi Shark Bình
Ông Nguyễn Hòa Bình (Shark Bình) bị tố là người đứng sau, chỉ đạo việc rút thanh khoản của dự…
Sa chân vào mối tình với sếp nữ hơn 10t, tôi không thể rút chân ra được
Chính từ đêm mưa định mệnh với sếp nữ, tôi lạc lối, sống hai mặt đầy tội lỗi, muốn rút…
End of content
No more pages to load




