Trước ngày sửa lại căn nhà cấp bốn đã xuống cấp trầm trọng, tôi cẩn thận đi từng nhà hàng xóm xung quanh để xin phép và thông báo trước. Tôi biết, tiếng khoan đục, bụi bặm… có thể khiến người khác khó chịu. Vậy nên, ngoài lời xin lỗi trước, tôi còn mang ba giỏ trái cây loại ngon nhất – xoài cát Hòa Lộc, nho Mỹ, cam sành – biếu từng nhà bên cạnh.

Bà Loan – hàng xóm bên trái – còn tấm tắc:

“Ôi trời, hiếm có ai biết điều như cậu Minh. Sửa nhà mà còn biếu quà, lịch sự quá.”

Anh Hải – nhà đối diện – thì vỗ vai tôi cười:

“Yên tâm làm đi, nhà tôi có ồn mấy ngày cũng chả sao. Có hàng xóm như chú là quý rồi!”

Tôi nghe mà cũng nhẹ lòng.

Khi công trình hoàn tất, tôi còn chủ động đưa thợ sang từng nhà để kiểm tra xem có vết nứt hay hư hỏng gì không, có thì sửa ngay. Mọi người đều nói: “Không sao đâu, đừng ngại!” Nhưng tôi vẫn kiên quyết làm, vì nghĩ sống gần nhau, mình có ý tứ trước, người ta sẽ nhớ.

Tôi đã lầm.


Một năm sau, nhà bà Loan bắt đầu xây lại. Không một lời báo trước. Không giỏ quà, không câu xin phép.

Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi tiếng búa đập chan chát, tiếng khoan gầm rú. Tôi cố gắng nhịn.

Nhưng đến khi phát hiện tường nhà mình nứt một đường dài ngang qua bếp, tôi bước sang phản ánh. Vừa mở miệng, bà Loan đã quắc mắt:

“Nhà tôi xây trong đất tôi, anh không vừa lòng thì đi kiện!”

Tôi chết sững. Mặt nóng bừng. Không thể tin được đây là người từng gọi tôi là “hiếm có ai biết điều”.

Tôi cười nhạt:

“Chị ơi, tôi chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng thôi. Năm ngoái tôi sửa nhà còn sang tận nơi hỏi han chị…”

Bà ngắt lời:

“Thì đó là chuyện của anh. Ai bắt?”

Tôi quay lưng bước đi, nắm tay siết chặt, môi mím lại vì ức.


Sau khi nhà bà ấy xong, không một lời hỏi thăm, không một lời xin lỗi về vết nứt kia. Cứ như tôi là người vô hình.

Tôi tự hỏi: “Tử tế để làm gì, khi người ta coi đó là điều hiển nhiên?”

Tôi không cần ai đáp lại y hệt những gì tôi làm. Nhưng một câu xin lỗi, một ánh nhìn quan tâm, chẳng lẽ cũng khó đến vậy?

Giữa phố thị đông đúc, cư xử với nhau một cách lịch sự và có trách nhiệm đâu phải chuyện lớn lao. Đó là cách chúng ta giữ gìn sợi dây mỏng manh tên là hàng xóm.

Còn bây giờ, mỗi lần nhìn thấy vết nứt trên bức tường bếp, tôi lại tự nhủ:

“Lần sau, tôi vẫn sẽ tử tế. Nhưng tôi sẽ không ngây thơ nữa.”