Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, tôi đau đầu vì chuyện gửi con. Ba đứa, đứa thì mẫu giáo, đứa thì tiểu học, đứa thì đang tuổi nghịch như quỷ. Gửi lớp hè thì tốn kém quá, thuê người giúp việc thì không yên tâm. Tôi đánh liều gọi cho mẹ chồng, nhờ bà lên trông cháu hai tháng hè.

Mẹ chồng nghe xong liền nói, giọng rất tỉnh:

“Được, nhưng mỗi tháng con gửi mẹ 10 triệu. Hai tháng là 20 triệu, mẹ mới làm được.”

Tôi sững người. Không một câu khách sáo, không chút áy náy. Tôi cứ tưởng bà sẽ ngại, hoặc ít nhất cũng từ chối rồi sau đó nhận giúp… Đằng này, bà nhận tiền như thể đây là một cuộc giao dịch thuê người giúp việc.

Tôi tức. Rất tức. Nhưng vẫn phải nuốt cục nghẹn xuống, chuyển đủ 20 triệu cho bà, vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Tôi cố giữ lễ phép, nhưng trong lòng thì thấy ấm ức:

“Mình là con dâu chứ đâu phải người dưng mà bà đòi tiền như vậy? Cháu ruột bà mà tính cả đồng.”

Hai tháng trôi qua trong lặng lẽ. Tôi không nói chuyện với mẹ chồng nhiều, ngoài vài câu xã giao. Bà chăm cháu khá tốt – cơm nước chu đáo, dạy học, kể chuyện. Nhưng tôi vẫn không thể gạt bỏ cảm giác bị “đòi tiền”.

Rồi ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè cũng tới. Tối đó, bà gói ghém đồ đạc, chuẩn bị về quê. Tôi cũng chẳng níu kéo. Nhưng trước khi bước ra cửa, bà đưa tôi một phong bì và nói:

“Con giữ lấy cái này, coi như lời cảm ơn.”

Tôi mở ra – bên trong là toàn bộ 20 triệu, kèm một tờ giấy nhỏ viết tay:

“Mẹ chưa bao giờ định nhận số tiền này. Mẹ chỉ muốn biết con có hiểu giá trị công sức chăm cháu hay không. Bây giờ, mẹ thấy con biết trân trọng rồi – nên mẹ trả lại. À, mẹ có để thêm mấy quyển sổ tiết kiệm trong ngăn kéo tủ, ghi tên ba đứa nhỏ. Là tiền bà dành dụm mấy năm nay.”

Tôi chết lặng. Bao nhiêu tức giận, uất ức, cay cú… tan biến.

Hóa ra, mẹ không hề vô tâm. Bà chỉ đang dạy tôi một bài học về giá trị, sự tôn trọng và tình yêu không phô trương.

Tối đó, tôi lặng lẽ mở điện thoại, gửi lại mẹ một tin nhắn:

“Con xin lỗi. Con đã sai. Mẹ không chỉ giữ cháu… mà còn giữ cả phần tử tế trong lòng con.”