Tôi không cãi, cũng không than phiền. Chỉ gửi lại một đoạn ghi âm vào group gia đình, sau đó… mọi chuyện được giải quyết êm đẹp.

Tôi kết hôn vào đầu năm 2024. Trước khi cưới, bố mẹ chồng tôi đã chủ động đứng ra tổ chức và khẳng định rất rõ ràng trong cuộc họp gia đình:

“Nhà trai lo toàn bộ đám cưới từ cỗ bàn, chụp ảnh, thuê rạp đến tiền dẫn cưới. Bên gái chỉ cần chuẩn bị đồ lễ và váy cưới cho cháu là được.”

Câu nói này khiến gia đình tôi thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, tôi không có nhiều điều kiện. Bố tôi mất sớm, mẹ tôi làm công nhân vệ sinh, chị gái tôi là trụ cột tài chính của gia đình. Còn tôi, dù rất cố gắng, cũng chỉ có thể tiết kiệm được một chút. May mắn thay, chồng tôi rất tâm lý. Cả hai chúng tôi đã đồng lòng tiết kiệm được gần 200 triệu để chuẩn bị cho đám cưới. Nhưng vì “bên trai lo hết” nên tôi đã quyết định dùng số tiền đó để mua trang sức cưới và sắm sửa nội thất cho căn hộ mới của vợ chồng tôi.

“Với lại, tôi còn gửi 30 triệu về cho mẹ để trả một khoản nợ cũ. Mình không cần lo gì thêm về đám cưới nữa mà,” tôi nghĩ vậy.

Chuyện sẽ ổn nếu không có việc xảy ra sau đám cưới.

Mẹ chồng tôi đột nhiên gọi điện cho tôi, giọng bà có vẻ gắt:

“Con dâu, bây giờ nhà mình cần tiền lại. Đây là bảng kê chi tiết các khoản chi cho đám cưới: 35 triệu tiền cỗ cưới, 7 triệu thuê rạp, 5 triệu chụp ảnh, 2 triệu thuê xe hoa… tổng cộng là hơn 49 triệu đồng. Con và chồng con nhanh chóng hoàn trả lại cho nhà chồng, để san sẻ gánh nặng.”

Tôi nghe xong mà tim tôi như ngừng đập. Cái gì cơ? Tôi thật sự không thể tin vào tai mình. Trước đó, mọi thứ đã rõ ràng: “Nhà trai lo hết.” Thế mà giờ đây, họ lại yêu cầu tôi hoàn trả?

“Chị ơi, mẹ làm gì có nói thế này đâu!” tôi bàng hoàng.

Chồng tôi nghe thấy cũng ngỡ ngàng không kém. Anh ta im lặng một lúc rồi nói, giọng trầm xuống:

“Thôi em ạ, cứ chịu đựng chút, đừng làm ầm lên. Mẹ anh chắc chỉ nói đùa thôi.”

Nhưng tôi không thể im lặng được. Tôi cảm thấy không thể chấp nhận được sự thay đổi này. Không thể để mọi thứ trôi qua như thế, không thể để họ coi việc này là chuyện đương nhiên.

Tôi không muốn làm ầm ĩ nhưng cũng không thể để sự việc này tiếp tục. May mắn là trong buổi họp gia đình trước lễ ăn hỏi, tôi đã ghi âm lại toàn bộ cuộc trao đổi đó, một thói quen cẩn thận của tôi, vì công việc tôi là thư ký văn phòng.

Trong đoạn ghi âm đó, tôi có thể nghe rõ từng lời của bố mẹ chồng tôi: “Cưới hỏi nhà trai lo hết, không bắt nhà gái phải lo một đồng nào.”

Lúc này, tôi không chần chừ, tôi lập tức gửi đoạn ghi âm đó vào nhóm chat gia đình, kèm theo dòng tin nhắn:

“Con xin lỗi nếu đã hiểu sai ý mọi người. Nhưng để tránh hiểu lầm, đây là đoạn ghi âm buổi họp gia đình hôm 12/1. Mong cả nhà cùng nghe lại để thống nhất.”

Một giờ sau, mẹ chồng gọi điện cho tôi. Giọng bà lúc này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Thôi, chuyện cũ bỏ qua đi con. Mẹ không muốn làm lớn chuyện nữa. Coi như mẹ chưa nói gì hết. Sau này khi nào hai đứa ổn định rồi thì tính tiếp, không cần phải lo về tiền bạc lúc này.”

Tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Con chỉ muốn mọi thứ rõ ràng, không ai hiểu lầm, không ai bị thiệt thòi. Đó là điều quan trọng nhất.”

Sau câu chuyện đó, mẹ chồng tôi có vẻ cũng hiểu và dè dặt hơn khi nhắc đến tiền bạc. Tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng, vì ít nhất, mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa mà không cần phải to tiếng.

Giờ đây, vợ chồng tôi đã có con nhỏ. Thu nhập hiện tại của chúng tôi chưa cao, nhưng chúng tôi vẫn giữ nguyên nguyên tắc: Cưới xong rồi, tài chính phải rõ ràng. Không ai bị thiệt thòi, cũng không ai bị “đòi lại” bất ngờ.

Lời hứa tài chính trong cưới hỏi nếu không được xác nhận rõ ràng, rất dễ trở thành mầm mống của mâu thuẫn. Ghi âm, bảng tính, thỏa thuận bằng văn bản… không phải là để phòng ngừa, mà là để thể hiện trách nhiệm và sự tôn trọng đối với nhau khi bước vào hôn nhân.