Bố tôi ngoài 60 nằng nặc cưới cô giúp việc 25t, ai ngờ đêm tân h/ô/n nghe tiếng h/e/t th/;ất thanh
Bố tôi – ông Tâm – 60 tu/;ổ;i, đã g/ó;a vợ gần chục năm. Mấy năm nay sống cùng tôi và vợ. Chúng tôi thuê giúp việc chăm sóc ông vì công việc quá bận. Cô gái tên Dung, mới 25 tu/ổ;.i, hiền lành, ít nói và rất chăm chỉ.

Mọi chuyện tưởng chừng êm ấm cho đến hôm bố tôi thông báo:
– Bố muốn cưới Dung. Làm vợ.

Tôi s;ữ/ng người. Vợ tôi suýt đánh rơi cả ly nước.

Chênh nhau 35 tu./;ổi. Một người từng là chồng, là cha, là ông nội; người kia mới chỉ vừa qua tu;ổ/;i sinh viên. Tôi nghi ngờ mọi thứ: cô ấy có ý đồ/; gì? Bố tôi có bị d;ụ d/;ỗ không?

Tôi phản đối kịch liệt. Vợ tôi thì không nói gì, nhưng tôi biết cô ấy cũng đang giận lắm. Chúng tôi bàn riêng với nhau tối hôm đó. Cô ấy nói:
– Nếu bố nhất quyết, anh phải nói rõ với ông về việc chia tài sản, kẻo sau này rắc rối lắm.

Tôi đem chuyện đó nói với bố. Ông chỉ gạt tay:
– Tao đâu còn sống được bao lâu. Tao biết tao đang làm gì. Nó không phải đứa ham tiền.

Dù không đồng ý, nhưng sau một tuần giằng co căng thẳng, tôi và vợ đành chấp nhận. Đám cưới được tổ chức đơn giản trong sân nhà. Vài người hàng xóm xì xào, vài người quen gọi điện hỏi thật không, nhưng bố tôi dửng dưng hết. Ông còn cười:
– Chúng bay không chúc mừng bố lấy lại được tuổi xuân à?

Tối hôm đó, tôi và vợ đóng cửa phòng sớm. Chẳng ai nói với ai câu gì. Tôi cứ nằm trằn trọc, nghĩ mãi không hiểu Dung thực sự nghĩ gì.
Rồi đúng nửa đêm, tôi nghe tiếng hét. Rõ ràng là tiếng phụ nữ. Rất lớn. Thoắt cái rồi im bặt. Vợ tôi cũng choàng dậy. Cả hai nhìn nhau. Tôi bước vội ra ngoài, tim đập loạn xạ.

Phòng của bố khóa trái. Tôi gõ cửa:
– Bố ơi? Có chuyện gì vậy?

Không ai trả lời.

Tôi run tay cầm lấy chìa khóa phụ mở cửa. Bên trong, đèn vẫn sáng. Trên giường, bố tôi nằm bất động, mắt trợn trừng, miệng há ra như còn định nói gì đó chưa kịp. Dung thì ngồi thụp ở một góc, chiếc váy cưới nhăn nhúm, mắt thất thần, tay ôm chặt cái gối.

Tôi chạy đến lay bố. Lạnh toát. Ông đã tắt thở.

Dung run rẩy nói từng chữ:
– Cháu… cháu không làm gì cả. Tự nhiên… ông ấy hét lên… rồi đổ vật xuống…

Cảnh sát được gọi tới. Họ khám nghiệm, không phát hiện dấu hiệu bị sát hại. Kết luận: đột quỵ do tim.

Nhưng có điều này khiến tôi không thể nào ngủ được suốt nhiều đêm sau. Trong túi áo ngủ của bố, tôi tìm thấy một mảnh giấy nhỏ, gấp tư, với nét chữ nguệch ngoạc của chính ông:

“Nếu tao có mệnh hệ gì, đừng tin nó.”

Tôi nhìn sang Dung, lúc này đang ngồi gục ở ghế, hai mắt đỏ hoe.

Tôi không biết… nên tin ai. Hay sợ chính điều mình đang nghĩ là sự thật.
Câu hỏi vẫn chưa có lời giải. Nhưng có lẽ, đêm tân hôn đó… không chỉ có một tiếng hét. Mà còn là tiếng gọi cuối cùng… của một người cha.

Tôi đem mảnh giấy đó giấu riêng, không nói với ai, kể cả vợ. Lòng tôi giằng xé: nếu đúng là Dung vô tội, thì tôi đang nghi oan. Nhưng nếu lời trăn trối đó là thật, tôi không thể bỏ qua.

Một tuần sau đám tang, tôi lặng lẽ đến gặp điều tra viên trực tiếp phụ trách vụ việc – trung tá Phan. Ông là bạn cũ của bố tôi, cũng là người đích thân ký vào báo cáo kết luận “chết tự nhiên”.

Tôi đặt tờ giấy lên bàn:
– Cháu xin bác kiểm tra lại một lần nữa. Bố cháu để lại cái này trong túi áo.

Trung tá Phan im lặng hồi lâu, rồi gọi thuộc cấp vào:
– Mở lại hồ sơ. Kiểm tra kỹ mẫu độc chất, cả dấu vết sinh học. Riêng chiếc gối – lấy lại giám định vết ẩm và mùi lạ trên đó.

Ba ngày sau, ông gọi tôi lên. Kết quả giám định làm tôi lạnh sống lưng.

– Trong mẫu nước bọt và mô ở miệng ông Tâm có dấu vết chất “reserpine” – một loại thuốc an thần liều cao, thường dùng cho người tâm thần phân liệt. Liều cao có thể gây tụt huyết áp, ngưng tim. Vấn đề là, ông Tâm không hề có đơn thuốc nào liên quan đến chất này.

Tôi lặng người:
– Ý bác là… có người bỏ thuốc?

Trung tá Phan gật đầu:
– Còn một chi tiết nữa. Vết mờ trên gối – là nước mắm. Mắm nguyên chất. Ai đó đã lấy mắm bôi lên gối để che dấu mùi của thuốc đổ ra.

Tôi kinh hoàng. Ở nhà chỉ có tôi, vợ, Dung… và bố.

Tôi lật lại tất cả những chi tiết từ đầu. Cô giúp việc Dung vào làm khoảng hơn 8 tháng, do vợ tôi đăng tin tìm người, một phụ nữ ở chùa gần huyện giới thiệu. Tôi quyết định đến tận nơi tìm hiểu.

Sư bà ở chùa nhìn ảnh Dung, thở dài:
– Con bé tên thật là Lê Thị Mai, chứ không phải Dung. Mồ côi cha mẹ, từng có thời gian lang thang rồi được một sư cô nhận về làm việc. Nó hiền, nhưng… quá khứ có chút phức tạp.

– Phức tạp là sao, thưa bà?

Sư bà ngần ngừ một chút, rồi nói khẽ:
– Nó từng sống chung với một người đàn ông hơn 30 tuổi. Ghen tuông, cãi vã suốt, rồi hắn mất tích. Công an từng gọi nó lên làm việc, nhưng không có bằng chứng gì nên thả. Từ đó, nó cắt đứt liên lạc với tất cả, lên thành phố làm lại từ đầu.

Tôi quay về, lòng rối như tơ vò. Càng lúc càng thấy cô gái này không đơn giản.

Nhưng rồi, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi nặc danh:
– Nếu anh muốn biết sự thật về cái chết của bố anh, hãy đến căn nhà số 43, ngõ 7, lúc 11 giờ đêm nay. Đi một mình.

Tôi lặng người, nhưng vẫn quyết định đi. Khi đến nơi, căn nhà cũ kỹ, cửa khép hờ. Tôi đẩy vào. Trong nhà tối om. Đột nhiên, một giọng phụ nữ vang lên:

– Anh đến rồi à?

Tôi bật đèn pin. Là Dung.

Cô ấy ngồi giữa nhà, trước mặt là một chiếc hộp gỗ. Nhìn tôi, đôi mắt cô không còn hoảng loạn mà bình tĩnh lạ thường.

– Tôi không giết bố anh. Nhưng tôi biết ai làm.

Tôi chết lặng.

Dung mở hộp gỗ. Bên trong là một chiếc áo mưa màu đenlọ thuốc reserpine còn dang dở.

– Là vợ anh. Chị ta phát hiện ra bố anh định sang tên căn nhà cho tôi đứng đồng sở hữu, phòng “lỡ có chuyện”. Thế là chị ấy nổi điên. Bỏ thuốc vào nước uống của ông, rồi canh lúc đêm sang giả làm trộm – che kín mặt, rút camera, lau dấu vết.

– Cô… cô nói dối!

Dung rút ra một video từ camera mini giấu sau tượng Phật trong phòng thờ – thứ mà bố tôi hay lau chùi, không ai để ý. Clip hiện rõ cảnh vợ tôi bước vào phòng lúc 2 giờ 57, đeo găng tay, mở lọ thuốc, đổ vào chai nước cam để đầu giường. Sau đó quay ra lau kỹ dấu tay.

Tôi sụp đổ.

Tối đó, tôi đưa đoạn video cho trung tá Phan. Sáng hôm sau, vợ tôi bị bắt.

Khi bị còng tay, cô ấy chỉ nói đúng một câu:

– Tôi không cam tâm để một con ở giành hết mọi thứ.


Ba tháng sau, Dung rời khỏi nhà tôi. Trước khi đi, cô để lại một lá thư:

“Tôi không trách ai cả. Ông ấy là người tốt, nhưng sống giữa những người không tốt thì khó giữ được lòng tin. Mong anh sống tiếp, đừng để lòng thù hận nuốt mất ánh sáng trong mình.”
– Mai (Dung)