Nỗi ám ảnh tuổi thơ đeo bám tôi quá lâu, khiến tôi không thể bình yên khi nhắc đến mẹ ruột.
Mẹ tôi là vợ hai. Khi lấy mẹ tôi, bố tôi đã có một người con riêng.
Anh lớn hơn tôi hai tuổi. Anh và tôi rất thương yêu nhau nhưng mẹ thường xuyên chia rẽ tình cảm của chúng tôi. Mẹ luôn nuông chiều tôi nhưng hắt hủi và đ/đap anh thường xuyên.
Tôi còn nhớ như in lần đầu tiên tôi thấy mẹ đ;á;;nh anh. Anh làm đổ bát cơm, hạt cơm vương vãi trên nền nhà. Mẹ tôi hét lên, gi;;ật tóc anh, lôi vào góc bếp.
Tôi sợ hãi khi nhìn bàn tay mẹ quất liên tiếp vào lưng anh trai. Anh khóc thét, giọng lạc đi vì đau đớn. Còn tôi đứng nép trong góc tường, run rẩy không dám lại gần.
Cho đến tận bây giờ, sau hơn 20 năm, trong đầu tôi vẫn vang vọng tiếng khóc của anh.
Tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày sợ hãi chứng kiến mẹ đánh con riêng của bố (Ảnh minh họa: KD).
Hồi đó, bố tôi thường xuyên đi công tác dài ngày. Tôi không dám nói với bố việc mẹ đánh anh trai. Càng lớn, những trận đòn mẹ đ;;á;nh anh càng nặng.
Anh trai tôi gầy gò, mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Mỗi lần anh bị đanh tôi chỉ dám lặng lẽ đứng nhìn. Tôi muốn lao vào che cho anh nhưng rồi ánh mắt sắc lạnh của mẹ khiến tôi chùn bước. Tôi vừa thương anh, vừa hèn nhát.
Có lần, anh nằm bẹp trên giường, không đi học được. Những vết bầm trên cơ thể anh, những vết xước rớm máu, những tiếng khóc giữa đêm…, tất cả ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
Sau những lần chứng kiến cảnh mẹ gh;;ẻ con chồng, tôi bắt đầu gh;é;t mẹ ruột của mình. Ghét từ ánh mắt lạnh lùng của bà, từ tiếng guốc nện trên nền nhà, từ mùi nước hoa bà hay xịt. Tôi thấy bà không phải là mẹ, bà chỉ là một người đàn bà xa lạ.
Tôi nhớ hồi bé, có lần, tôi lấy hết dũng khí hỏi bà: “Sao mẹ lại đánh anh nhiều thế?”. Bà lạnh lùng: “Nó là cái gai trong mắt mẹ, nó đâu phải máu mủ gì của mẹ. Con lo học đi, đừng xía vào”.
Từ đó, trong tim tôi hình thành một vết nứt không bao giờ hàn gắn được. Người ta bảo, mẹ là chốn bình yên nhất. Nhưng với tôi, mẹ là bóng tối.
Năm tôi 14 tuổi, anh trai bỏ nhà đi. Tôi đã khóc đến lạc giọng nhưng không thể giữ anh ở lại.
Bố tôi sau này mới biết phần nào sự thật nhưng tất cả đã muộn. Anh trai tôi mất tích, không ai liên lạc được nữa. Còn tôi lớn lên trong một ngôi nhà im lặng và đầy oán hận.
Bây giờ, tôi trưởng thành, có gia đình riêng và con nhỏ. Tôi càng không hiểu nổi tại sao mẹ tôi có thể tàn nhẫn với con trẻ đến vậy. Tôi không thể tha thứ khi nghĩ rằng, chính mẹ ruột của tôi đã đẩy anh trai vào những tháng ngày khốn cùng để rồi anh phải lưu lạc tha hương.
Một buổi chiều mùa thu, anh về. Không tỉ tê, không báo trước; anh đứng trước cổng nhà như một cơn bão âm thầm. Mẹ nhìn thấy anh — bà ngã như bông lau dưới sức nặng của ký ức. Lần đầu tiên bà thấy ánh mắt anh không còn là ánh mắt cậu con trai bé bỏng nữa — đó là ánh mắt người đàn ông đã đi qua nhiều sóng gió, lạnh lùng và rõ ràng như một bản án.
Anh không lao vào đánh đập, anh không la hét. Anh trả thù theo cách làm bà đau nhất: bằng sự bóc trần và bởi cái mà bà đã tước đoạt — danh dự, an toàn, và sự bình yên.
Đầu tiên, anh không nói gì với bố. Anh tìm đến những người hàng xóm cũ, những người đã chứng kiến nhưng im lặng, và nói cho họ nghe từng chuyện từng chuyện — bằng chứng, bằng tên người, bằng những dấu vết mà anh còn giữ: quần áo rách, vết bầm, những bức thư dập vội, những kỷ niệm anh ghi chép bằng mực lạnh. Anh bình tĩnh, kể không một lời oán thù, chỉ là sự thật. Sự thật rơi vào tai những người làng như mảnh đá ném vào mặt hồ — tạo sóng.
Người làng bắt đầu hỏi, hàng xóm thì tránh mặt. Có những bà già từng chê bai anh vì “lẽ ra phải im lặng” giờ quay sang nhìn mẹ tôi bằng con mắt khác. Mẹ tôi, vốn lấy sự kiêu hãnh làm lá chắn, bắt đầu thấy vỏ bọc ấy rạn nứt.
Anh còn làm điều mà mẹ không thể chịu nổi nhất: anh đưa tất cả bằng chứng đến cơ quan chức năng. Không phải để vu cáo — mà để bà phải đối diện với pháp luật, với người làm chứng, với công luận. Đơn tố cáo được lập; những người hàng xóm sợ hãi lúc đầu, rồi vì lương tâm, lần lượt bước tới. Những lời im lặng bấy lâu được phơi bày.
Khi cảnh sát đến, mẹ tôi không còn cái vẻ lạnh lùng uy hiếp ngày xưa. Bà bị chất vấn, bị buộc phải đối diện với từng tội danh — tội bạo hành trẻ em, tội hành hạ tinh thần. Bố tôi, người luôn làm ngơ vì công việc, giờ già đi nhanh, mặt ông trắng bệch khi nghe những gì anh kể. Bố lặng thinh, không thể rút lui khỏi sự thật.
Trả thù của anh không dừng ở đó. Anh còn làm cho mẹ biết thế nào là mất mát mà chưa từng được bà cảm nhận: anh chính thức nộp đơn giành lại quyền thừa kế, yêu cầu giải quyết những khoản tài sản mà trước đây mẹ dùng để áp chế gia đình. Anh không lấy nhiều — anh chỉ muốn bà thấy rỗng tay khi những lợi ích vật chất từng khiến bà kiêu hãnh bị tước đoạt. Anh hiểu rằng tiền bạc không bù được tuổi thơ đã cướp, nhưng nó là cách để buộc bà trả giá công khai và thực tế.
Những ngày sau đó, mẹ sống trong một vỏ bọc khác — không phải là sự sỉ nhục chợ búa, mà là nỗi cô độc công khai. Người thân xa lánh, hàng xóm thì lánh mặt, bố thì khép chặt cửa im lặng. Mẹ gào khóc cầu xin, đứng trước cửa nhà anh và tôi quỳ mọp xin tha thứ — nhưng anh đứng thẳng, không đáp, chỉ nhìn bà bằng đôi mắt không khoan nhượng.
Điểm quyết định là phiên tòa. Anh không ra vẻ thắng thắng; anh trình bày sự thật bằng giọng bình thản, bằng sự chính trực được mài giũa suốt nhiều năm. Bằng chứng vững, nhân chứng thuyết phục. Tòa xử mẹ có trách nhiệm hình sự, và một phần lớn hơn là án phán của cộng đồng — mẹ bị xã hội tước bỏ quyền làm người mẹ được tôn trọng. Hình phạt là công bằng với những gì bà đã gây ra: sự trừng phạt pháp lý, sự mất mát nhân cách trước mặt người thân, và sự cô đơn mà không lời nào có thể xoa dịu.
Sau phiên tòa, anh đứng trước tôi, lần đầu kể về những đêm anh lang thang, những lần anh bị khinh miệt, những lần anh tự hứa rằng sẽ không để quá khứ quyết định tương lai mình. Anh không hả hê khi thấy mẹ bị xét xử; anh nhìn mẹ bằng nỗi buồn chứa cả biển rộng. Trả thù đối với anh không phải là niềm vui — đó là sự đòi lại công bằng, là cách để buộc những kẻ gây thương tổn phải trả giá, để những người như anh được phép sống tiếp mà không còn bị bóng ma quá khứ đeo bám.
Cuộc đời của mẹ rơi vào vòng xoáy của sự hối lỗi không lời, bà già đi nhanh, nhiều lúc quỵ ngã giữa đêm vì ám ảnh. Anh không nhẫn tâm đẩy bà vào địa ngục; anh chỉ đảm bảo rằng bà phải chịu hậu quả của hành vi mình, và rằng anh — người từng bị bỏ rơi — đã có quyền trở về, đứng thẳng và nói: “Không ai được phép đánh cắp tuổi thơ con tôi.”
News
Bà ngoại ơi, con có thể trở về sống cùng bà được không? Ở đây với d;ì gh;ẻ và bố, con kh;;ổ lắm bà ạ
Bà ơi, Bà có khỏe không? Con biết bà đang yếu nên con lo lắm. Con chỉ ước gì con…
4 người x;ấ;u số trong một gia đình cùng tuvong trong nhà vệ sinh
Theo nhân chứng, thời điểm xảy ra cháy, cả gia đình 4 nạn nhân đang ở tầng 2 của ngôi…
Ông nội chồng vừa mất, cả nhà chưa kịp nguôi ngoai thì một cuộc bàn tán đã nổ ra chỉ vì… 500 nghìn đồng tiền phúng viếng.
Ông nội chồng vừa mất, cả nhà chưa kịp nguôi ngoai thì một cuộc bàn tán đã nổ ra. Nguyên…
Con trai lãnh đạo đài truyền hình bị bắt
Vụ việc con trai phó tổng giám đốc đài truyền hình bị nghi cưỡng hiếp nhiều nữ diễn viên đang…
Vụ mẹ k;ế – tâm thư con tr;a;i: Lãnh đạo CDC Hà Nội chính thức lên tiếng rồi, không ngờ mẹ k;ế lại là “người trong ngành” thế này!
Fanpage chính thức của CDC Hà Nội đã tạm khoá bình luận; lãnh đạo đơn vị này cho biết, đang…
Người chồng bí ẩn ‘chống lưng’ cho Hoàng Hường, khiến cô chấp nhận bỏ học, giờ bán hàng lãi cả tỷ vẫn không ai d;á;m đ;ụ;ng tới
Nếu Hoàng Hường nổi đình nổi đám trên mạng, thì ngược lại chồng của nữ doanh nhân này lại khá…
End of content
No more pages to load