Cảnh 1: Quyết định vội vã
Phòng khách nhà Linh, một buổi chiều hè oi bức. Linh, một người mẹ đơn thân 35 tuổi, đang thu dọn hành lý cho hai con, Minh (10 tuổi) và Lan (6 tuổi). Điện thoại đổ chuông, Linh nghe máy.
Linh (vội vã): Mẹ à, con gửi hai đứa nhỏ về quê chơi với mẹ vài tuần nhé. Công việc con bận quá, không thể nghỉ được.
Giọng bà nội (qua điện thoại, lo lắng): Linh ơi, mẹ già rồi, chăm hai đứa nhỏ sợ không kham nổi. Hay con thu xếp đưa chúng về sau?
Linh (ngắt lời): Không sao đâu mẹ, Minh lớn rồi, nó trông em được. Con gửi ít tiền, mẹ cứ mua gì ngon cho tụi nhỏ ăn. Con cúp máy đây, trễ xe rồi!
Linh nhanh chóng gói ghém đồ, dặn dò Minh và Lan.
Linh: Minh, con nhớ trông em cẩn thận, đừng để Lan chạy lung tung. Nghe lời bà nội, mẹ sẽ sớm lên đón hai đứa.
Minh (gật đầu): Dạ, mẹ yên tâm.
Linh đưa hai con ra bến xe. Cô vội vã ôm con, trao vali, rồi xe lăn bánh. Linh đứng nhìn, lòng thoáng bất an nhưng gạt đi, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Cảnh 2: Về quê
Nhà bà nội ở một vùng quê yên bình, cạnh con sông lớn. Minh và Lan hào hứng chạy nhảy khắp sân. Bà nội, tóc bạc phơ, cố gắng trông chừng hai đứa.
Bà nội: Minh, đừng để em lại gần sông, nguy hiểm lắm!
Minh (vô tư): Dạ, cháu biết rồi!
Lan, cô bé hiếu động, lén chạy ra bờ sông khi Minh đang mải mê bắt cào cào. Cô bé trượt chân trên bờ đất ẩm, ngã xuống dòng nước chảy xiết.
Minh (hoảng loạn, chạy tới): Lan! Lan ơi!
Minh nhảy xuống sông, cố bơi theo em nhưng dòng nước quá mạnh. Bà nội nghe tiếng hét, chạy ra nhưng chỉ kịp thấy hai đứa cháu bị dòng nước cuốn đi. Bà gào khóc, gọi hàng xóm cứu giúp.
Cảnh 3: Tin dữ
Một ngày sau, tại bệnh viện tỉnh. Linh lao vào, mặt tái mét. Bác sĩ bước ra, ánh mắt nặng nề.
Bác sĩ: Chị Linh, chúng tôi đã cố hết sức. Bé Lan… không qua khỏi. Minh đang trong phòng hồi sức, nhưng tình trạng rất yếu.
Linh sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Cô nhớ lại cuộc gọi vội vã với mẹ, nhớ ánh mắt lo lắng của bà, và những lời dặn dò qua loa của mình.
Linh (thì thầm trong đau đớn): Lẽ ra… lẽ ra mình không nên để các con đi…
Cảnh 4: Hối hận muộn màng
Một tháng sau, tại nghĩa trang quê. Linh đứng trước mộ Lan, tay ôm di ảnh con gái. Minh, giờ đã tỉnh nhưng mất đi ánh sáng trong mắt, ngồi lặng lẽ trên xe lăn bên cạnh.
Linh (nước mắt lăn dài): Mẹ xin lỗi, Lan. Mẹ xin lỗi, Minh. Chỉ vì mẹ quá bận, mẹ đã không lắng nghe bà, không ở bên các con… Mẹ sẽ mang nỗi đau này đến cuối đời.
Gió thổi qua, mang theo tiếng xào xạc của lá. Linh nắm tay Minh, lòng nặng trĩu. Cô biết, không gì có thể bù đắp được mất mát này.
Kết thúc.
News
Ch:.á:.y lớn ở Hà Nội, kinhkhung quá trời ơi
(Dân trí) – Lực lượng chức năng đang làm rõ nguyên nhân vụ hỏa hoạn xảy ra tại xã Thường…
Chính thức: Vingroup lên tiếng về chuyện tình cảm của ông Phạm Nhật Vương
TPO – Đại diện Vingroup khẳng định, tổng nợ vay tài chính rất an toàn chứ không phải như nhiều…
Tạm biệt Hoàng Hường
Trên MXH đang xôn xao hình ảnh trụ sở Hoàng Hường trong ngày hôm nay. Trụ sở Hoàng Hường hôm…
Giá điện phải tăng bao nhiêu lần thì EVN mới xóa hết l:.ỗ? Cả nước phải bất ngờ với câu trả lời
Theo Bộ Công thương, trong tháng 10 tới, giả sử giá điện tăng 3%, Tập đoàn Điện lực Việt Nam…
Năm 2022 tôi cưới, có mấy đứa bạn thân, bạn nào cũng bỏ phong bì mừng, mỗi người 5 triệu. Chỉ có duy nhất 1 bạn là mừng 1 chỉ vàng. Lúc đó tôi nhớ vàng 5 triệu/chỉ
Chuyện mừng cưới bằng vàng đúng là khá nan giải. Giá vàng tăng không chỉ là rào cản của những…
V:.ĩnh b:.iệt NS Ngọc Trinh, đời vô thường quá
Một nguồn tin xác nhận với Thanh Niên diễn viên Ngọc Trinh – từng đảm nhận vai Vy phim ‘Mùi…
End of content
No more pages to load