Chuyến đi Hạ Long của gia đình tôi tưởng chừng như một kỳ nghỉ bình yên, nhưng lại trở thành một ký ức khó quên.

Ngày hôm đó, trời nắng đẹp, cả ba mẹ con cùng lên tàu tham quan vịnh. Nước biển trong xanh, không khí dễ chịu. Ba bảo tôi chuẩn bị tinh thần cho năm học mới, mẹ cười nói chuyện vui vẻ. Cả gia đình cảm thấy thật thoải mái.

Nhưng bất ngờ, một cơn giông ập đến. Mây đen kéo tới nhanh chóng, gió thổi mạnh, khiến chiếc tàu chao đảo. Tôi nhìn ba, thấy ba đang căng thẳng, mắt hướng về bầu trời tối sầm.

Ba hét lên: “Nắm chặt vào cái cột! Đừng để rời tay ra!”

Cơn sóng ập đến, chiếc tàu mất thăng bằng, và chỉ trong chốc lát, nó lật ngửa. Tôi bị văng xuống biển, cảm giác lạnh buốt từ nước biển. Ba mẹ kêu tên tôi, nhưng tôi không nhìn thấy họ đâu nữa.

Giữa biển, tôi nhớ lại lời ba dặn: “Bơi ngược lại dòng chảy, đừng bao giờ bỏ cuộc.” Dù mệt mỏi, tôi vẫn bơi, bơi mãi về phía một hòn đảo nhỏ gần đó.

May mắn, sau một hồi lâu, tôi đã lên được bờ. Từ đó, tôi được đưa lên tàu cứu hộ. Nhưng ba mẹ vẫn chưa thấy đâu. Tâm trí tôi vẫn lo lắng, không biết họ có an toàn không.