Mười năm trước, khi vợ tôi qua đời, cả thế giới dường như sụp đổ. Tôi ôm đứa con thơ mới vài tuổi vào lòng, tự hứa với bản thân sẽ vừa làm cha vừa làm mẹ, bù đắp cho con tất cả tình yêu thương mà một đứa trẻ xứng đáng có được. Bao năm ròng rã, tôi vừa làm cha nghiêm khắc, vừa làm mẹ dịu dàng. Tôi đã nghĩ, mình và con sẽ mãi là chỗ dựa duy nhất của nhau.

Thế nhưng, thời gian trôi qua, nhìn con dần lớn, đôi mắt trong veo của con nhiều khi vẫn ánh lên nỗi buồn vì thiếu bóng dáng người mẹ. Tôi thương con lắm. Tôi đã nghĩ, nếu tìm được một người phụ nữ tốt, con tôi sẽ có thêm một vòng tay chở che, sẽ có thêm một bờ vai để dựa vào khi yếu lòng.

Và rồi, tôi đi bước nữa.

Những ngày đầu, tôi tin rằng mình đã tìm được một người vợ biết yêu thương, sẻ chia. Tôi đã tự nhủ: *“Con sẽ không còn thiệt thòi nữa, con sẽ được gọi hai tiếng ‘mẹ ơi’.”* Nhưng đời không như tôi tưởng.

Con tôi ít nói hơn, ít cười hơn. Tôi hỏi, con chỉ cười gượng: *“Con ổn mà bố.”* Tôi vô tâm nghĩ rằng có lẽ con chưa quen, chỉ cần thời gian là đủ. Tôi đâu ngờ, nụ cười ấy ẩn chứa biết bao tổn thương mà con một mình chịu đựng.

Rồi một ngày, khi dọn dẹp phòng con, tôi tìm thấy một cuốn sổ. Trong đó là những dòng chữ nguệch ngoạc nhưng khiến tim tôi nhói buốt:

*“Bố ơi, mùa hè con không được bật quạt, nóng lắm mà mẹ kế bảo phải tiết kiệm điện. Mùa đông con lạnh run mà mẹ không cho con đắp chăn, nói rằng con phải mạnh mẽ. Con đói bụng, nhiều lần chỉ dám uống nước rồi ngủ. Bố ơi, con sợ… Con không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa.”*

Tôi ngồi lặng hàng giờ, bàn tay run rẩy không thể lật tiếp những trang sau. Nỗi đau trào lên nghẹn ứ nơi cổ họng. Tôi đã làm gì thế này? Tôi từng nghĩ mình mang đến cho con một mái ấm mới, nào ngờ lại vô tình đẩy con vào một “địa ngục” ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Tôi nhớ lại những lần con sốt, con bảo *“con tự lo được”*. Những vết xước trên tay, con bảo *“con vấp ngã thôi”*. Tôi đã tin. Tôi đã quá tin, để rồi con tôi phải viết những dòng chữ đau lòng ấy thay vì đủ can đảm nói ra trực tiếp với tôi.

Tối hôm ấy, tôi ôm con thật chặt, khóc như một đứa trẻ. Tôi xin lỗi con. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được con. Xin lỗi vì đã không nhận ra sự im lặng của con chính là tiếng kêu cứu.

Tôi đã quyết định dừng cuộc hôn nhân thứ hai, dẫu biết sẽ có nhiều lời dị nghị. Nhưng không điều gì quan trọng bằng con. Con là sinh mệnh, là máu thịt, là cả cuộc đời của tôi. Tôi thà sống cô đơn cả đời còn hơn để con phải chịu thêm một vết thương nào nữa.

Bây giờ, mỗi khi nhìn con ngủ bình yên trong vòng tay tôi, tôi chỉ tự nhủ một điều: *“Chỉ cần con hạnh phúc, cả thế giới này bố có thể gánh thay.”*