Cuối tháng 7 năm 2025, gia đình chị Hạnh gồm ba người — chị, chồng là anh Dũng, và cậu con trai 6 tuổi tên Bảo — quyết định thực hiện chuyến du lịch mơ ước tới Vịnh Hạ Long, nơi chị từng mơ được đặt chân đến từ thời còn con gái.

Cả ba thuê một tàu du lịch nhỏ cùng nhóm khách lẻ, hướng dẫn viên nói chuyến đi này an toàn, thời tiết ổn định.

Nhưng bi kịch bắt đầu khi họ vừa rời hang Sửng Sốt không lâu.

Cơn giông định mệnh
Một cơn giông mùa hạ bất ngờ kéo đến. Gió gào rú. Sóng dâng cao. Con tàu nhỏ rung lên dữ dội. Mọi người hoảng loạn.

Chị Hạnh vừa siết chặt tay Bảo, vừa hét lớn với chồng:

“Anh giữ con! Em lấy áo phao!”

Chỉ tích tắc quay đầu lại, một con sóng lớn đánh mạnh vào mạn tàu. Mọi thứ đảo lộn. Người văng, hành lý bay, tiếng la hét chìm vào tiếng sóng gào.

Chìm trong hỗn loạn
Chị Hạnh bị đập đầu vào thành tàu rồi rơi xuống biển. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm, chị thấy chiếc áo đỏ của con đang trôi cách đó vài mét. Bảo không còn trong tay chồng chị.

Khi tỉnh lại trên tàu cứu hộ, chị ho sặc sụa, ánh mắt hoảng loạn:

“Con tôi đâu?! Thằng Bảo đâu rồi?!”

Không ai trả lời được.

Những ngày tuyệt vọng
Lực lượng cứu hộ lập tức triển khai. Chồng chị – anh Dũng – may mắn chỉ bị thương nhẹ. Nhưng Bảo… mấ-t tích.

Suốt nhiều ngày sau, chị Hạnh từ chối rời hiện trường. Mỗi sáng, chị mượn ống nhòm của cảnh sát biển, nhìn ra vùng nước xám mù mịt. Mỗi tối, chị ngồi bên bờ, thì thầm gọi tên con:

“Bảo ơi, mẹ đây… đừng sợ… mẹ đang tìm con…”

Ngư dân vùng đó kể, chưa từng thấy người mẹ nào qu-ỳ dưới mưa suốt 3 giờ chỉ để cầu biển trả lại con….