Tôi và Hoàng đã yêu nhau được hơn một năm. Anh là mẫu đàn ông lý tưởng mà tôi mơ ước – điềm tĩnh, yêu thương và chăm sóc tôi chu đáo. Cuộc sống của chúng tôi, lúc ấy, cứ tưởng sẽ mãi hạnh phúc.

“Anh sẽ cùng em xây dựng một gia đình hạnh phúc,” Hoàng từng nói, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành. Tôi tin vào những lời anh nói, và tôi yêu anh hết lòng.

Chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai. Vì căn nhà mơ ước, tôi không ngần ngại góp 800 triệu từ tiền tiết kiệm của mình vào việc mua nhà. Hoàng bảo tôi, “Em yên tâm, căn nhà này sẽ là của chúng ta, một nơi để chúng ta sống suốt đời.” Vậy mà tôi không biết rằng, tôi đã dâng hết niềm tin, tiền bạc, và trái tim mình cho một người không xứng đáng.

Tôi phải đi công tác vài tháng vì công việc. Lúc đầu, Hoàng vẫn gọi điện cho tôi mỗi ngày, nhắn tin hỏi thăm. Nhưng càng về sau, những cuộc gọi thưa dần, và tin nhắn cũng ít đi. Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Một hôm, tôi quyết định về sớm. Vừa bước vào nhà, tôi cảm thấy không khí lạnh lẽo, khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng.

“Hoàng, anh đâu rồi?” Tôi gọi lớn khi bước vào phòng khách.

Anh bước ra từ phòng ngủ, vội vã, mặt không chút cảm xúc. “Em về rồi à? Anh tưởng em sẽ về muộn hơn chứ.”

“Anh có chuyện gì với em không? Sao dạo này anh lạ lắm?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng kiềm chế sự lo lắng.

Hoàng khẽ quay đi, mắt không dám nhìn tôi. “Chỉ là anh bận thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

Nhưng lòng tôi không thể an tâm. Tôi lấy điện thoại của anh, và đó là lúc tôi phát hiện ra sự thật đáng sợ. Những tin nhắn tình tứ, những cuộc gọi giữa anh và một cô gái khác. Cả những lời yêu thương ngọt ngào mà anh chưa từng nói với tôi.

Tôi choáng váng, cảm giác như mọi thứ sụp đổ dưới chân mình. Tôi lao ra ngoài phòng khách, lòng đau đớn.

“Hoàng! Anh ngoại tình sao?” Tôi hét lên, không thể kìm nén nổi sự tức giận.

Anh không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ bất cần.

“Tại sao lại làm vậy với em? Em đã tin tưởng anh, đã hy sinh bao nhiêu cho anh! Anh không nhớ những lời anh từng nói với em sao?” Tôi lao đến nắm lấy vai anh, mắt đẫm lệ.

Hoàng thở dài, buông lời thản nhiên. “Đừng trách anh. Em đâu phải là người duy nhất trong cuộc đời anh. Chúng ta chỉ là… một phần của cuộc sống thôi.”

Những lời này như dao cắt vào trái tim tôi. Anh không một chút hối hận. Không, không thể như vậy được.

“Anh không xứng đáng với tình yêu của em!” Tôi hét lên, quay đi và bỏ ra khỏi nhà.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi tôi quyết định chia tay, tôi đến gặp Hoàng để giải quyết các vấn đề còn lại về căn nhà.

“Hoàng, anh nói rằng nhà này là của chúng ta, nhưng bây giờ em mới biết sổ đỏ không có tên em. Em đã góp 800 triệu, tất cả tiền của em, nhưng giờ đây anh lại làm vậy?” Tôi nhìn anh, giọng run rẩy vì tức giận.

Hoàng quay mặt đi, không đáp. “Em đừng làm to chuyện. Đây là nhà của anh, em chẳng có quyền gì hết.”

“Anh… Anh đã lợi dụng em sao? Chỉ vì tiền, chỉ vì căn nhà này mà anh làm tất cả? Em không thể tin được…” Tôi nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.

Hoàng lạnh lùng bước đến lấy chìa khóa nhà. “Em muốn gì? Muốn trả lại tiền ư? Đừng mơ. Cả căn nhà này, em không có quyền gì đâu.”

Tôi cảm thấy như mình bị tát một cái trời giáng. Mọi thứ tôi đã cho đi, niềm tin, tiền bạc, tình yêu, đều bị anh vứt bỏ như không có giá trị.

Tôi quyết định phải làm gì đó để không bị thua cuộc trong chính cuộc sống của mình.

Ngày hôm sau, tôi đến gặp luật sư. Cảm giác đầu tiên khi tôi bước vào văn phòng, thấy những người trong bộ vest lịch lãm đang trao đổi công việc với nhau, tôi nhận ra rằng đây chính là nơi mình cần đến để lấy lại công bằng. Tôi đã không còn là cô gái yếu đuối như trước nữa.

“Chị muốn kiện ai?” Luật sư hỏi tôi với ánh mắt nghiêm túc.

“Chồng sắp cưới của tôi,” tôi đáp, với quyết tâm trong giọng nói. “Cần phải lấy lại những gì thuộc về tôi.”

Sau khi kể lại mọi chuyện, luật sư lập tức giúp tôi chuẩn bị một vụ kiện dân sự để đòi lại quyền lợi hợp pháp của mình đối với căn nhà mà tôi đã góp tiền mua. “Cô có thể làm cho anh ta phải trả giá đắt, không chỉ vì lừa dối cô mà còn vì việc anh ta cố tình loại cô khỏi tài sản chung.”

Ngày ra tòa, tôi không cảm thấy lo lắng nữa. Mọi thứ dường như đã vào đúng quỹ đạo. Hoàng đứng đối diện tôi, khuôn mặt vẫn đầy vẻ ngạo mạn, không nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần.

“Chị nghĩ chị sẽ thắng sao? Căn nhà này là của tôi,” anh ta cười nhạo.

Tôi không vội vàng đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn vào mặt anh ta. Tất cả mọi người đều đã vào chỗ, luật sư của tôi bắt đầu trình bày chứng cứ rõ ràng. Những tin nhắn, những chứng từ, và cả các bản sao ngân hàng chứng minh tôi đã góp đủ 800 triệu vào căn nhà đó.

Hoàng vẫn ngồi đó, vẻ mặt dần biến sắc khi anh ta nhận ra mình không thể chối cãi. Lúc này, tôi đứng lên, quay về phía anh ta và nói những lời mà tôi luôn muốn nói.

“Hoàng, anh có thể lừa được tôi một lần, nhưng không thể lừa cả cuộc đời này. Anh nghĩ rằng căn nhà này sẽ thuộc về anh sao? Anh đã dùng tôi như một con cờ trong trò chơi của mình, nhưng hôm nay tôi sẽ làm cho anh nhận ra rằng những trò lừa đảo không bao giờ có thể thắng được.”

Tôi quay lại nhìn luật sư, và anh ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu. “Anh Hoàng, theo kết quả phân tích, căn nhà này không hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của anh. Chúng tôi sẽ yêu cầu chia tài sản công bằng.”

Hoàng trắng bệch mặt khi nghe tòa tuyên bố. Anh ta không ngờ rằng mọi thứ sẽ đi xa đến thế. Những mánh khóe của anh ta đều bị vạch trần, không thể chống đỡ được. Tòa án yêu cầu anh ta chia cho tôi một phần tài sản hợp lý, bao gồm cả một khoản bồi thường vì hành vi lừa dối.

Nhưng điều quan trọng hơn cả là tôi không còn nhìn thấy một chút tình yêu nào trong mắt Hoàng nữa. Anh ta không còn là người đàn ông tôi từng tin tưởng. Và tôi, sau tất cả, mới nhận ra rằng, đôi khi, chỉ có bản thân mình mới có thể mang lại công lý cho chính mình.

Khi tòa án kết thúc, tôi quay đi mà không một lần ngoái lại. Mọi chuyện đã kết thúc. Hoàng vẫn ngồi đó, sững sờ, không biết rằng người phụ nữ mà anh ta đã lợi dụng đã trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Và khi tôi bước ra khỏi phòng xử án, tôi không cảm thấy buồn bã hay thất vọng nữa. Tôi cảm thấy tự do. Tôi đã thắng. Không chỉ trong vụ kiện này, mà trong cuộc sống của mình.