Bầu trời xám xịt, nặng trĩu như chính lòng người. Ba ngày trước, bố chồng tôi, người mà tôi luôn kính trọng, đã trút hơi thở cuối cùng sau một thời gian dài chống chọi với bệnh ung thư. Tang lễ được tổ chức tại ngôi nhà nhỏ của chúng tôi ở ngoại ô, nơi tiếng tụng kinh và tiếng khóc nức nở hòa vào nhau.
Mọi người đến viếng đều khóc, từ người thân đến hàng xóm. Nhưng có một người duy nhất không rơi một giọt nước mắt nào, đó là mẹ chồng tôi, bà Thảo. Bà vẫn điềm nhiên, lo chu toàn mọi việc, từ việc thắp hương, tiếp khách đến việc sắp xếp mâm cỗ. Bà mạnh mẽ đến lạ thường, khiến ai cũng phải nể phục.
Khi tang lễ vừa kết thúc, mọi người còn đang bần thần thì bà đã chuẩn bị sẵn sàng, xách chiếc túi hành lý nhỏ, định trở về thành phố. Năm người cô của chồng tôi, những người em gái của bố chồng, thấy vậy thì vô cùng phẫn nộ. Họ lao đến, chỉ tay vào mặt bà và buông những lời cay nghiệt:
“Chị là vợ mà sao lạnh lùng thế? Chồng vừa mất chưa được bao lâu, chị đã vội vã đi đâu? Có người vợ như chị thật là bất hạnh!” – Cô cả lớn tiếng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn và giận dữ.
“Đúng thế! Anh tôi nằm kia, mồ mả còn chưa xanh cỏ mà chị đã muốn quay lưng đi. Anh có thấy không, người vợ đầu gối tay ấp với anh giờ đây lại lạnh nhạt như thế đấy!” – Một người cô khác nói thêm vào, giọng đầy vẻ oán trách.
Họ không chỉ chửi rủa mà còn cố gắng giữ bà lại. Cả căn nhà trở nên ồn ào, hỗn loạn. Chồng tôi và các anh chị em họ đứng đó, lúng túng không biết phải làm gì. Ai cũng sợ, không muốn làm mất lòng các cô.
Nhìn cảnh tượng đó, tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi là cháu dâu nhưng tôi hiểu hơn ai hết những gánh nặng mà mẹ chồng tôi đã phải gánh vác. Tôi bước đến, đứng chắn trước mặt bà Thảo, nhìn thẳng vào năm người cô và nói dứt khoát:
“Xin các cô hãy dừng lại. Mẹ con không khóc, không phải vì mẹ con không đau. Bố chồng con mất rồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Các cô có quyền đau buồn, nhưng đừng bắt mẹ con phải thể hiện nỗi đau theo cách của các cô. Nỗi đau của mẹ con, mẹ con sẽ giữ trong lòng, còn những gánh nặng mẹ con sẽ vẫn phải gồng gánh. Nếu mẹ con gục ngã, ai sẽ lo cho nhà cửa, cho tương lai của chúng con?”
Mọi người xung quanh đều sững sờ trước những lời nói thẳng thắn của tôi. Họ cứng họng, không thể phản bác. Không ai ngờ một người cháu dâu lại dám đứng ra nói những lời như vậy.
Sau khoảnh khắc im lặng đó, bà Thảo nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy biết ơn. Bà quay sang các cô và nói: “Bố đã dặn tôi rồi. Ông ấy không muốn tôi sống trong đau buồn. Ông ấy muốn tôi mạnh mẽ để tiếp tục sống và chăm lo cho các con. Nước mắt của tôi đã rơi nhiều rồi, chỉ là không ai nhìn thấy thôi.”
Năm người cô hiểu ra, cúi đầu lùi lại. Họ không còn cản bà nữa. Mẹ chồng tôi ôm tôi một cái thật chặt, rồi lặng lẽ xách túi lên xe. Nhìn bóng bà khuất dần, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Đôi khi, sự mạnh mẽ không phải là không có nước mắt, mà là biết gạt đi nước mắt để tiếp tục chiến đấu.
News
Việt Hoa được khen vượt mặt cả Phương Oanh, Quỳnh Kook về cả nhan sắc lẫn diễn xuất
Nữ diễn viên đang nhận cơn mưa lời khen từ cư dân mạng cho lần tái xuất mới nhất. Bộ…
Biết chồng nói dối để đi du lịch với b;ồ, chị lẳng lặng lên kế hoạch khiến cặp đôi ngã gục
Ngày anh tay trong tay cùng người tình đi du lịch, anh cứ nghĩ mình đã có một không gian…
Nửa đêm tân h;ô;n, cả nhà chồng kéo nhau vào phòng đòi ngủ cùng vợ chồng tôi
Đang chuẩn bị tân hôn thì gần chục người nhà chồng kéo nhau lên phòng vợ chồng tôi đòi ngủ…
Nhiệt liệt chúc mừng giáo viên tiểu học từ 1/1/2026! Lương chính thức nuôi cả nhà
Từ ngày 1/1/2026, giáo viên tiểu học sẽ được áp dụng hệ số lương đặc thù từ 1,2 đến 1,6…
Danh tính nữ chủ công U21 ĐT bóng chuyền nữ Việt Nam bị quốc tế “ngh;i ng;;ờ”, ra án ph;ạ;t cực nặng
Liên quan đến việc ĐT bóng chuyền nữ U21 Việt Nam bị xử thua 4 trận tại vòng bảng giải…
CHÍNH THỨC: Cái kết cuối cùng dành cho cặp mẹ vợ – con rể, tòa án đã có đầy đủ bằng chứng trong tay
Sự việc đang được CĐM quan tâm nhất hiện tại là vụ mẹ vợ có những tin nhắn nhạy cảm…
End of content
No more pages to load