Ở một vùng quê nghèo ven sông, vợ chồng Hảo và Tín lấy nhau khi cả hai đều chưa có gì trong tay. Hảo hiền lành, sống nội tâm, chỉ mong một mái ấm nhỏ, có tiếng trẻ con bi bô trong nhà. Còn Tín – người chồng – tuy thương vợ, nhưng tính tình yếu đuối, dễ hoảng loạn mỗi khi gặp chuyện lớn.
Sau gần ba năm chạy chữa hiếm muộn, trời thương, Hảo mang thai. Nhưng niềm vui chưa trọn thì mới đến tháng thứ bảy, cô chuyển dạ đột ngột. Cơn đau dữ dội đưa Hảo vào phòng sinh giữa lúc trời mưa như trút, sấm sét gầm vang.
Không ai ngờ, cô sinh một lúc bốn đứa trẻ – ba gái, một trai. Bệnh viện vùng quê xôn xao. Bác sĩ lắc đầu lo lắng: “Sinh non tháng, nhẹ cân, chăm được hết là kỳ tích…”
Tín vừa nghe xong đã mặt cắt không còn giọt máu. Anh ngồi bệt xuống sàn, miệng lắp bắp:
– Bốn đứa… nuôi sao nổi… sao mà nuôi nổi chứ?
Vài ngày sau, anh lấy lý do đi vay tiền lo viện phí, rồi biến mất không dấu vết.
Mẹ chồng Hảo – bà Nhiên – vốn đã không ưa con dâu. Nay thấy con trai bỏ đi, bà quay sang trách móc:
– Tại cái số mày! Đẻ gì mà một lúc bốn đứa như ổ chuột! Nhà này nghèo rớt mồng tơi, lấy gì mà nuôi?
Bà ta lạnh lùng đề nghị:
– Cái nhà bà Ba trên phố có tiền, muốn xin con gái nuôi lắm. Tao quen, để tao gọi. Gửi đi ba đứa, giữ lại một thôi, mày còn sống nổi.
Hảo sửng sốt, ôm chặt mấy đứa trẻ bé như cái chai nước:
– Con tôi! Không ai có quyền đem bán con tôi đi hết!
– Mày không bán, tao cũng đem đi! Nuôi rồi đói cả đám!
Hảo run rẩy. Mắt cô đỏ hoe, từng vết khâu sau sinh còn đau nhức. Nhưng cô ôm con mà hét lên:
– Tôi thà chết, cũng không rời xa các con!
Ngay đêm đó, Hảo lén bế cả bốn đứa rời khỏi nhà chồng. Trời mưa lâm râm. Cô lần mò tìm về quê mẹ đẻ ở xã bên, cách đó mấy chục cây số, đi bộ suốt đêm trong sương lạnh, đôi chân rớm máu.
**
Mấy năm sau…
Tại một khu trọ nghèo ở ngoại ô thành phố, Hảo mở quán bán bánh cuốn buổi sáng, tối về nhận may gia công. Bốn đứa trẻ tuy nhỏ thó, nhưng đứa nào cũng ngoan và thương mẹ. Bữa cơm rau dưa nhưng đầy tiếng cười.
Một chiều mưa, người đàn ông gầy gò đứng trước quán bánh. Đó là Tín. Ánh mắt anh trĩu nặng hối hận, đôi tay run run chìa ra một túi sữa và ít đồ chơi rẻ tiền:
– Hảo… anh… anh sai rồi…
Hảo nhìn anh, im lặng một lúc rồi nói, giọng khản đặc:
– Anh bỏ mẹ con tôi lúc tôi cần anh nhất. Không phải vì nghèo, mà vì anh không có trái tim người cha.
Tín nghẹn ngào nhìn bốn đứa trẻ đang xếp bánh phụ mẹ, ánh mắt trong veo, chẳng hề nhận ra cha. Anh muốn bước đến, nhưng Hảo nhẹ nhàng nói:
– Anh có thể nhìn, nhưng xin đừng làm đảo lộn cuộc sống của chúng nữa. Mẹ con tôi sống ổn, không cần thêm ai.
Tín gục xuống, nước mắt hòa trong mưa.
**
Vài tháng sau, câu chuyện về bà mẹ đơn thân nuôi tứ long sinh lan truyền khắp khu phố. Có người giúp cô tìm được suất học bổng cho bốn đứa trẻ. Một nhóm thiện nguyện hỗ trợ cô mở tiệm may nhỏ.
Ngày các con vào lớp 1, Hảo đứng lặng trước cổng trường, nước mắt rơi. Không phải vì buồn, mà vì sau tất cả những tổn thương, cô vẫn giữ được trọn vẹn bốn sinh linh bé nhỏ ấy – và cả lòng tin vào tình mẹ.
News
Đi xuất khẩu lao động 3 năm mới về nghe con gái kể thường xuyên nhận được quà của bố mà sốc vì tôi chưa một lần gửi
Vợ chồng tôi cưới nhau 5 năm và có 1 cô con gái 3 tuổi thì tôi bắt đầu sang…
Con trai thẫn thờ chờ bố tắm biển nhưng mãi không lên, ai ngờ hôm nay bố trở về nhưng đã…
Ông bố trẻ Quảng Ninh mất tích khi đi tắm biển, con trai đứng đợi lạc lõng trên bờ đến…
Phép màu đã không xảy ra: Người bố trẻ đưa con đi tắm biển ở Hạ Long đã được tìm thấy
Ông bố trẻ Quảng Ninh mất tích khi đi tắm biển, con trai đứng đợi lạc lõng trên bờ đến…
Phương Oanh tái xuất phim VTV để tham gia “30 Chưa Phải Là Hết” phiên bản Việt
Dựa vào manh mối nào mà khán giả suy đoán bộ phim Phương Oanh đóng cùng Doãn Quốc Đam chính…
Nam diễn viên chuyên vai đ;ể;;u, ngoài đời là Trung tá CA và ông bố 4 con mẫu mực, 50t vẫn ở cảnh bỉm sữa
NSƯT Hồ Phong – nam diễn viên chuyên vai tội phạm và đểu cáng trên phim Việt giờ vàng ngoài…
Diễn viên Hoàng Công ngoài đời là Trung tá, 24 năm làm công an, hạnh phúc bên người vợ thứ hai là dv lồng tiếng
Trung tá Hoàng Công là nam diễn viên chuyên trị vai lãnh đạo công an trên màn ảnh. Ngoài đời…
End of content
No more pages to load