Vợ vừa đi làm về đã vội vào bếp nấu bữa cơm tối. Cô vừa nấu vừa chăm hai đứa nhỏ, đứa lớn thì chạy nhảy nghịch ngợm, đứa nhỏ thì quấy khóc không rời. Hơi thở nóng hầm hập của bếp gas hòa cùng tiếng trẻ con khóc làm người mẹ trẻ đôi khi cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức.

Đến khi cả nhà bắt đầu ngồi vào bàn, vợ lại tất tả bế đứa nhỏ, vỗ về cho ăn trước. Cô chỉ kịp nhìn thấy mâm cơm nghi ngút khói với những món ăn mà mình đã dồn hết tâm huyết để nấu, lòng thầm nghĩ, “Lát nữa con ngủ, mình sẽ được ăn ngon.”

Nhưng khi quay lại, mâm cơm đã cạn sạch, chỉ còn trơ lại bộ xương cá, vài cọng rau xào và chút nước canh. Cô nghẹn lại, nước mắt cứ thế chảy dài. Có lẽ mọi người đã quá đói, quá mệt nên không ai nghĩ đến cô. Người mẹ trẻ lặng lẽ ngồi xuống, gắp chút rau còn sót lại vào bát.

Nỗi đau của người chồng

Đúng lúc đó, chồng cô đi từ phòng khách ra, thấy vợ ngồi trước mâm cơm trống không, chỉ còn lại xương cá. Nỗi đau và sự xót xa của anh trỗi dậy. Anh nhìn mẹ, rồi lại nhìn vợ, trong lòng trào dâng cảm giác bất lực.

Anh tiến lại gần, cầm lấy bát cơm của vợ, đặt xuống bàn. Anh nhìn thẳng vào mẹ và em trai, giọng nói run run: “Mâm cơm kia còn cái gì cho vợ con ăn nữa mà mẹ giục cô ấy ăn nốt. Nhà 3 người lớn, đã không đỡ vợ con chăm cháu thì chí ít cũng phải phần con dâu thức ăn thức uống đàng hoàng. Đằng này ăn sạch sẽ, còn tí xương còn giục ăn nhanh để người khác ngủ.”

Bố mẹ chồng và em chồng nhìn nhau, không dám nói một lời. Lần đầu tiên anh nhìn vợ với ánh mắt vừa xót xa vừa yêu thương: “Cô ấy là vợ con chứ không phải ô sin của nhà này. Từ mai con cho vợ con con ra ở riêng.”

Mọi người sững sờ. Bố chồng đập bàn, quát: “Mày nói cái gì đấy? Mày dám bỏ bố mẹ mày ra ở riêng à?”

Anh quay lại nhìn bố, giọng kiên quyết: “Bố ơi, con không bỏ bố mẹ, con chỉ muốn vợ con được sống một cuộc sống đàng hoàng.”

Người mẹ chồng lặng im, bà biết lỗi của mình. Bao nhiêu năm nay, bà luôn coi con dâu là người ngoài, không phải người trong nhà.

Tình yêu và sự tha thứ

Cuối cùng, gia đình nhỏ của anh chị cũng dọn ra riêng. Cuộc sống tuy vất vả hơn một chút, nhưng tiếng cười và niềm hạnh phúc lại đong đầy hơn bao giờ hết. Anh đi làm về, thấy vợ bận rộn với con cái, liền vào bếp nấu cơm, cùng vợ chăm sóc các con. Hai vợ chồng cùng nhau xây dựng tổ ấm, yêu thương và thấu hiểu nhau hơn.

Sau một thời gian, bố mẹ chồng cũng nhận ra lỗi sai của mình, thường xuyên đến thăm con cháu và đỡ đần anh chị. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu cũng dần được cải thiện.

Câu chuyện này là lời nhắc nhở cho tất cả chúng ta rằng, tình yêu và sự thấu hiểu là nền tảng của một gia đình hạnh phúc.