Cả khu chợ đầu mối ai cũng quen mặt chị Hồng – người phụ nữ quắt queo nhưng ánh mắt luôn sáng lên nghị lực. Gần 10 năm nay, chị gắn bó với sạp cá nhỏ, ngày nào cũng dậy từ 3h sáng, đi lấy hàng, rồi ngồi bán đến tận chiều muộn. Chị không than vãn, không ngại bẩn thỉu tanh tưởi, chỉ cần có tiền cho con ăn học, và… cho chồng ăn học.

Anh Lợi – chồng chị, hơn chị hai tuổi, ngày xưa học dở dang. Từ lúc lấy chị, được chị tằn tiện nuôi ăn học lại. Bạn bè khen chị khéo, chịu thương chịu khó. Còn chị chỉ cười, bảo: “Vợ chồng là để dìu nhau lên chứ đâu phải bỏ nhau lúc nghèo.”

Nhưng đời không như chị nghĩ.

Sau mấy năm học hành, ra trường, có công việc văn phòng, anh Lợi bắt đầu thay đổi. Không còn đợi cơm vợ, không còn bế con, không còn đến chợ cá phụ vợ bưng bê nữa. Mùi tanh của cá, mùi mồ hôi của vợ… bỗng thành thứ anh né tránh. Anh ăn mặc bảnh bao, miệng thơm mùi nước hoa, điện thoại luôn úp màn hình. Đến một ngày, người ta xì xào: “Chồng Hồng có bồ rồi đấy. Con bé trẻ đẹp, làm nhân viên lễ tân, nghe bảo đang có bầu.”

Chị nghe, tim đau như dao cắt, nhưng vẫn nén. “Cứ đợi đi, tôi không làm gì sai,” chị tự nhủ.

Rồi cái ngày định mệnh cũng đến.

Hôm đó, chợ đông nghịt người. Chị đang phân loại cá thì thấy một cặp lạ lẫm đứng trước sạp. Cô gái mặc váy đỏ, môi son chót, tay xoa bụng bầu. Còn người đàn ông bên cạnh… chính là anh Lợi. Anh né tránh ánh mắt chị, còn cô bồ thì thản nhiên chỉ vào thau cá:

– Cho em 1kg cá chép, để nấu cháo bồi bổ!

Chị Hồng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt chồng, nở một nụ cười nhẹ.

– Cá chép hả? Loại này nhiều xương, dễ hóc. Có khi nghẹn đấy.

Cô gái cười khẩy:

– Chị bán cá mà nói chuyện không hay nhỉ?

Chị Hồng vẫn bình thản, đưa cá bỏ vào túi, thu tiền rồi nói:

– Cảm ơn. Mà… nhớ ăn cho kỹ. Chứ không dễ nuốt đâu.

Chồng chị kéo tay bồ bỏ đi vội, mắt lảng tránh. Còn chị, cười. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, chị thấy lòng nhẹ nhõm đến lạ.

Một tuần sau, cả khu chợ xôn xao. Cô bồ của Lợi đến tận cơ quan anh làm loạn, chửi bới, bảo bị lừa. Thì ra anh Lợi nói chưa có vợ con gì. Khi biết sự thật, cô ta đòi bỏ, không nuôi con, để lại cái bụng bầu rồi biến mất. Cơ quan cũng biết chuyện, anh bị cho nghỉ việc vì tai tiếng.

Hôm ấy, anh lếch thếch về chợ tìm chị, gầy rộc đi, đôi mắt hoang hoải. Anh khóc lóc xin lỗi, xin quay về.

Chị nhìn anh, khẽ lắc đầu:

– Cá một khi đã ươn thì chẳng ai buồn mua lại đâu. Em không bán đồ thừa, càng không bán đời mình thêm lần nữa.

Rồi chị quay lưng, tiếp tục xếp cá, đầu ngẩng cao, giữa tiếng rao rộn ràng và nắng sớm ấm áp. Cuộc đời chị bắt đầu từ đây – không còn tanh mùi phản bội nữa.