Nhà bà Lành xưa nay vốn yên ắng, nề nếp. Từ ngày ông Lành mất, bà sống với cô con gái duy nhất – Thảo, năm nay cũng đã ngót 25 mà chưa có mảnh tình vắt vai. Xưởng mộc nhà bà vẫn đỏ lửa nhờ đôi bàn tay thợ lành nghề của mấy chú thợ cũ và chính sự nghiêm khắc của bà chủ.

Một hôm, trời mưa tầm tã. Mưa như trút từ sáng đến chiều, tối sấm sét lại đùng đoàng. Khi bà Lành vừa đóng cổng thì nghe tiếng rên rỉ ngoài đường. Bà mở hé ra thì thấy một người đàn ông ngất ngay trước cổng, người ướt sũng, mặt mũi bơ phờ nhưng vẫn còn trẻ – khoảng hai bảy, hai tám tuổi.

Người thanh niên đó tên Đạt. Nói giọng Nghệ An đặc sệt, kể rằng từng làm công nhân công trình trong Nam, bị bạn lừa hết tiền, rồi đi lang thang từ Đồng Nai lên tận vùng này, không người thân, không chốn về. Bà Lành thương tình, cho ở lại phụ việc xưởng mộc. Mấy hôm đầu, bà còn cho ngủ kho ngoài sau, sau dọn vào căn phòng sát bếp – nơi ngày xưa là buồng nhỏ của ông Lành.

Từ ngày có Đạt, xưởng mộc như có sức sống mới. Anh không chỉ chăm chỉ, siêng năng mà còn khéo tay đến lạ. Đục, cưa, mài gỗ không khác gì thợ lành nghề cả chục năm. Mặt mũi lại sáng sủa, cao ráo, tắm rửa sạch sẽ vào nhìn cũng ra dáng “trai thành phố”. Cô Thảo lúc đầu dè chừng, sau cũng hay đưa trà ra xưởng, hỏi chuyện vài câu.

Mọi chuyện cứ êm ả trôi cho đến tháng thứ ba…

Cả xóm cứ râm ran bảo nhau: “Sao dạo này bụng bà Lành to ghê vậy? Mập kiểu gì mà to như chửa?”
Bà thì kín đáo, ít ra ngoài. Nhưng rồi cũng có hôm đi chợ, cái dáng đi chậm chậm, tay xoa bụng không giấu nổi. Mấy bà bán thịt, bán rau thì thầm:
— “Chắc u xơ, chứ tuổi đó còn đẻ gì nữa…”
— “Tôi nghe bảo thấy bà đi khám trên huyện… bác sĩ phụ sản cơ…”

Tin râm ran chẳng ai dám nói to. Nhưng đúng lúc xưởng mộc nhà bà lại nghỉ vài ngày, rồi sáng nọ người ta thấy bà Lành chở về một đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn. Lạ ở chỗ – không có ai mang thai hộ, không thấy ai mang tới nhận làm con nuôi. Và đứa bé… giống Đạt lạ thường!

Người trong xóm bắt đầu xì xào:

— “Tôi bảo nhé… bà Lành với cậu Đạt có gì không ổn đâu!”
— “Chồng chết cả chục năm rồi, nay tự dưng bụng to? Mà ai là bố đứa bé đó?”

Rồi chuyện vỡ lở khi cô Thảo cãi nhau với mẹ, khóc lóc chạy qua nhà hàng xóm, miệng hét lên:
— “Chính mắt con thấy! Mẹ con và thằng Đạt… ngay trong phòng ông! Con còn là gì trong nhà này nữa?!”

Cả xóm chết lặng.

Bà Lành sau đó cấm cửa không cho ai ra vào, kể cả thợ cũ. Xưởng đóng kín mít. Người ta bảo bà định đem con nhỏ đi nơi khác sinh sống, hoặc “trả Đạt về quê cho rảnh nợ”.

Nhưng rồi một đêm mưa như hôm Đạt đến, người ta thấy bà Lành gọi xe, ôm con nhỏ, còn Đạt thì biến mất từ đó. Một tháng sau, có người gặp anh trong một xưởng gỗ ở Hà Tĩnh, im lặng, lầm lì, không nhắc gì về quá khứ.

Người ta đồn rằng… bà Lành năm đó vì cô đơn quá lâu, đã yếu lòng. Cũng có người bảo, bà bị mê tín, bị Đạt dùng bùa để “trấn yểm”, hòng chiếm đoạt xưởng gỗ. Nhưng cuối cùng chính đứa trẻ – đứa bé giống ông Lành như đúc – mới khiến bà chột dạ.

Và chẳng ai dám chắc: đứa trẻ ấy… là con của ai.