Hôm ấy, tôi và chồng có công việc gấp ở trên huyện. Vội vàng chuẩn bị, tôi dắt hai đứa con ra gửi cho bà nội.

“Mẹ ơi, con gửi Bin với Na cho mẹ trông giùm, chiều con về liền. Hai đứa nó nghịch lắm, mẹ đừng để tụi nó chạy ra ao.” – Tôi vừa dặn vừa dúi túi đồ ăn vặt vào tay bà.

Bà nội nhìn sang chỗ khác, giọng lạnh tanh:
“Tôi già rồi, trông được thì trông, không thì thôi. Mấy người coi tôi như người dưng, giờ lại đem con nhờ vả.”

Chồng tôi nghe thì gắt:
“Mẹ nói vậy nghe được không? Tụi con cũng bận việc chứ ai muốn làm phiền mẹ.”

Bà hừ một tiếng, không trả lời. Không khí đặc quánh lại. Tôi chỉ biết kéo tay chồng ra xe, dặn thêm:
“Mẹ ơi, con trông cậy mẹ đó. Tụi nhỏ nó còn dại lắm.”

Bà không đáp, quay lưng đi thẳng vào trong nhà.


Hai đứa trẻ ngồi chơi một lát thì chán, kéo nhau ra bờ ao sau vườn. Bin chỉ cho em gái:
“Na ơi, coi kìa, chuồn chuồn kim bay sát mặt nước kìa, để anh bắt cho em.”
Na vỗ tay cười khanh khách:
“Em cũng muốn bắt! Anh Bin chờ em với!”

Chúng lon ton chạy ra bờ ao. Nước mùa này trong veo, phản chiếu bầu trời xanh ngắt. Bin cố với, chân trượt trên bờ đất trơn… tõm! Thằng bé rơi xuống trước.

“Anh Bin ơi!” – Na hoảng loạn lao tới, nhưng bé con mới bốn tuổi, chưa kịp hiểu gì đã ngã theo.

Tiếng la thất thanh vang lên:
“Bà ơi… cứu… con…”

Trong nhà, bà nghe thấy tiếng động, nhưng lòng đầy tức tối. Bà thì thầm:
“Cho cha mẹ chúng mày biết thế nào là coi thường tao. Trẻ con rớt xuống thì tự biết bò lên, ta không tin chúng nó chết được.”

Bà vẫn ngồi yên, tay run run nhưng không bước ra.


Đúng lúc ấy, hàng xóm đi ngang, thấy áo quần nhỏ nổi lềnh bềnh trên mặt nước thì hốt hoảng hét lên:
“Có trẻ rơi xuống ao! Mau cứu!”

Tiếng kêu lan khắp xóm. Người chạy đi gọi, người lao xuống vớt. Nhưng khi hai đứa được đưa lên bờ thì cơ thể đã tím tái, đôi mắt khép chặt như đang ngủ.

“Trời ơi… tụi nhỏ tắt thở rồi!”


Tôi và chồng vừa về tới đầu ngõ, nghe tiếng náo loạn liền chạy ào vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, tôi quỵ xuống:
“Con ơi! Sao bỏ mẹ… dậy đi, dậy chơi với mẹ nè…”

Tôi gào khóc, ôm chặt lấy hai thân hình bé nhỏ lạnh lẽo. Chồng tôi đứng chết lặng, rồi đấm mạnh tay xuống đất, rít lên:
“Mẹ đã làm gì vậy hả? Mẹ ở nhà mà để tụi nhỏ như thế này sao?”

Bà run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:
“Tôi… tôi tưởng… tụi nó chỉ nghịch thôi… tôi không ngờ…”

Hàng xóm nhìn bà bằng ánh mắt đầy phẫn nộ. Có người chua chát:
“Giận con cái thì thôi, ai lại đem tính mạng cháu mình ra làm trò đùa? Tội lỗi quá trời…”

Tôi không còn đủ sức trách móc, chỉ biết khóc ngất. Hai chiếc quan tài nhỏ được đóng vội. Trong đêm, tiếng trống tang, tiếng kèn ai oán xé lòng.

Từ ngày hôm đó, căn nhà chìm trong im lặng. Không còn tiếng cười của trẻ thơ, không còn đôi chân nhỏ lon ton chạy khắp sân.

Vợ chồng tôi vì quá đau đớn nên cũng dần xa cách bà. Những ngày giỗ con, tôi lặng lẽ thắp nhang, ít khi nói với bà câu nào. Chồng tôi thì gần như không nhìn mặt mẹ nữa.

Còn bà… Người ta bảo bà gầy rộc đi chỉ trong vài tháng. Đêm nào bà cũng mơ thấy Bin và Na, hai đứa đứng bên bờ ao, gọi khẽ:
“Bà ơi, sao bà không cứu tụi con?”

Bà ú ớ khóc trong mơ, tỉnh dậy mồ hôi ướt đẫm áo. Ánh mắt bà lúc nào cũng thẫn thờ, như nhìn thấy hai đứa cháu quanh quẩn đâu đó.

Người làng thương hại, nhưng cũng không ai còn trách nhiệm thay cho lỗi lầm bà gây ra. Bà sống trong căn nhà lớn mà trống trải, ngày ngày nhìn ra bờ ao phía sau, lặng lẽ như chiếc bóng.

Đó là cái giá quá đắt cho một phút giận hờn mù quáng…