Trưa hè oi ả. Con đường làng bụi mù dưới ánh nắng cháy da. Chị Nhẫn ở nhà một mình, vừa xong bữa cơm trưa, đang rửa chén thì tiếng còi xe vang lên ngoài cổng. Một chiếc xe tải nhỏ, màu trắng, tấp vào ven đường.

Từ trong xe, ba người đàn ông bước xuống. Một người đàn bà cũng theo sau, tay xách vài cái nồi, chảo còn mới tinh. Họ cười nói rôm rả.

– “Chị ơi, em đi bán đồ gia dụng giảm giá nè! Hàng công ty thanh lý, rẻ bất ngờ luôn!” – người phụ nữ nói, giọng đon đả.

Chị Nhẫn lau tay, bước ra sân, nheo mắt nhìn.

– “Tôi không có nhu cầu mua gì đâu mấy anh chị ơi…”

– “Không sao chị ơi, tụi em đi ngang thấy nhà có bóng mát ghé vô nghỉ chút thôi à. Mà công ty em đang khuyến mãi lớn, mua một tặng một, không xem thì tiếc lắm!”

Một người đàn ông thấp người, đeo kính đen, vội mở thùng xe: nào nồi inox, chảo chống dính, mền gối đóng gói cẩn thận.

– “Chị có người già hay con nhỏ không? Mền này đắp mát cực, hàng xuất đi Nhật đó!” – hắn nói, tay chìa ra một cái mền gấp gọn gàng.

– “Ờ… mẹ tôi đi chợ rồi, tôi ở nhà trông nhà thôi…”

– “Vậy là hợp lý quá, để em lấy phiếu tặng hàng cho chị. Chị lên xe một chút coi danh sách quà, có khi trúng nồi cơm điện luôn á!”

Chị Nhẫn hơi chần chừ. Người đàn bà cười lớn:

– “Chị sợ gì? Tụi em là người buôn bán đàng hoàng mà. Không tin, chị coi giấy tờ đây nè.”

Họ chìa ra tờ giấy in bảng giá, một cái giấy “phiếu bảo hành”, nhìn qua cũng giống thật.

Lúc ấy, chị Nhẫn cũng nghĩ: “Thôi thì lên coi một chút cũng không sao… biết đâu mua được đồ tốt.” Cái tính nhẹ dạ, cả tin của chị – cộng thêm vẻ thân thiện giả tạo của họ – đã khiến chị gật đầu.

– “Vậy để tôi khóa cửa rồi lên coi một chút.”

Vừa đặt chân lên xe, cánh cửa sau “rầm” một cái khép lại. Một trong ba gã đàn ông lập tức nổ máy.

Chị Nhẫn tá hỏa:

– “Khoan! Cho tôi xuống! Tôi chưa đồng ý đi đâu hết!”

– “Im đi!” – người đàn ông ngồi cạnh tài xế gằn giọng – “Ngồi yên không thì trói lại bây giờ!”

Chị run lên. Tim đập thình thịch. Bên ngoài cửa sổ, con đường làng đang dần khuất xa.

Bọn chúng bắt đầu nói nhỏ với nhau:

– “Tới biên giới là xong. Con nhỏ này bán được giá đấy.”

– “Lần này dễ ghê, không cần dùng thuốc mê.”

Chị Nhẫn nhận ra mình đang bị bắt cóc. Đầu óc quay cuồng. Nhưng chị cố gắng giữ bình tĩnh, cố nhớ lại đoạn đường vừa đi.

Chợt, ở phía trước, có chốt giao thông – hai chiến sĩ công an đang đứng vẫy xe dừng lại.

Tên tài xế rít lên:

– “Mẹ kiếp! Kiểm tra hành chính! Ngồi yên hết! Ai nói gì là chết!”

Xe tấp vào lề.

– “Giấy tờ xe và hàng hóa đâu?” – công an hỏi, mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe tải không có biển doanh nghiệp.

Một anh công an khác nhìn vào trong thùng xe, thấy chị Nhẫn đang ngồi, mặt tái mét, hai tay nắm chặt.

– “Chị kia, đi đâu mà ngồi trong xe hàng thế?”

Chị Nhẫn ngập ngừng. Một tia hy vọng lóe lên. Chị hít một hơi, rồi hét lớn:

– “Cứu tôi! Tôi bị bắt cóc! Tụi nó giả làm người bán hàng!”

Cả nhóm buôn người chưa kịp phản ứng, các chiến sĩ công an đã lập tức khống chế. Trong chốc lát, ba người đàn ông và người phụ nữ bị còng tay, áp giải về đồn.

Chị Nhẫn òa khóc, vừa run vừa thở dốc.


Vài ngày sau…

Tại trụ sở công an xã, chị Nhẫn kể lại toàn bộ sự việc. Công an xác nhận nhóm người này đã nhiều lần dụ dỗ phụ nữ, trẻ em ở vùng quê đưa sang Campuchia, với mục đích lao động cưỡng bức hoặc bán vào các tụ điểm tệ nạn.

– “Chị may mắn đấy” – một cán bộ nói – “Nếu chậm vài giờ nữa, tụi nó vượt biên rồi thì tìm chị cũng rất khó.”

Chị Nhẫn rùng mình, nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của gã tài xế, bàn tay siết tay lái như thép.

– “Tôi chỉ mong mọi người cảnh giác hơn. Tụi nó giả vờ tử tế lắm…”

Chiếc xe tải màu trắng ấy không chỉ chở hàng – nó chở một cái bẫy. Và có lẽ nếu không nhờ sự bình tĩnh của chị Nhẫn và sự kịp thời của lực lượng công an, một nạn nhân nữa đã bị đưa qua bên kia biên giới.

Cảnh giác. Vì có những thứ không thể quay lại được…