Chiều hôm ấy, trời còn hửng nắng, chị Hòa vội gánh mấy nải chuối ra chợ. Dáng người gầy guộc, đôi bàn tay chai sần nhưng trong mắt chị ánh lên niềm vui. Chị nghĩ thầm: “Chỉ cần bán hết chỗ chuối này, góp thêm ít tiền, mai mình có thể mua bộ sách lớp 1 cho thằng Tí. Nó sẽ được đi học cùng bạn bè, không phải thua kém ai.”

Ở nhà, anh Nam đang hì hục vá lại chiếc dép cao su cũ, còn thằng Tí ngồi hí hoáy tập viết con chữ “a, o, e” trên mảnh giấy vụn. Thỉnh thoảng nó lại ngẩng lên hỏi:
– Ba ơi, mai con có sách chưa?
Anh Nam chỉ cười, khẽ xoa đầu con:
– Ừ, mai có. Mẹ mày đi chợ rồi, chắc cũng tính cho con hết đó.

Nhưng định mệnh nào có chịu buông tha. Khi trời vừa ngả hoàng hôn, một tiếng phanh gấp, tiếng gào thét thất thanh vang lên từ đầu chợ. Một chiếc xe tải mất lái lao thẳng vào dãy sạp ven đường. Tiếng đổ vỡ, tiếng khóc thảm thiết hòa lẫn. Trong hỗn loạn, ba người nằm bất động – và chị Hòa là một trong số đó.

Tin dữ truyền về như sét đánh ngang tai. Anh Nam chết lặng, vội nắm tay con chạy ra chợ. Giữa đám đông nhốn nháo, anh nhìn thấy vạt áo nâu quen thuộc của vợ, khuôn mặt hiền lành giờ lạnh ngắt. Thằng Tí ngơ ngác, run rẩy gọi mãi:
– Mẹ ơi… mẹ ơi dậy đi! Con còn chưa có sách mà mẹ…

Anh Nam gục xuống, ôm chặt lấy vợ, nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay đã lạnh.

Đêm hôm đó, căn nhà nhỏ tối om, chỉ còn lại hai cha con ôm nhau. Thằng Tí vẫn nằng nặc:
– Ba ơi, con muốn có sách, để mẹ yên lòng…
Anh Nam cắn chặt răng, trong lòng dằn vặt: bộ sách tưởng chừng đơn giản ấy, giờ lại thành tâm nguyện cuối cùng của vợ.

Sáng hôm sau, anh dắt con ra tiệm, mua bộ sách mới tinh. Thằng bé ôm khư khư vào ngực, quay mặt lên trời thì thầm:
– Mẹ ơi, con có sách rồi. Con sẽ học giỏi để mẹ vui…

Anh Nam đứng bên, lặng người nhìn bóng con trai nhỏ bé. Anh biết, từ hôm nay, con đường phía trước sẽ đầy giông gió. Nhưng trong sâu thẳm, tình yêu và hy sinh của vợ sẽ mãi là ngọn đèn soi sáng cho hai cha con bước tiếp.