Vợ chồng tôi lấy nhau 6 năm, hai vợ chồng đều là dân tỉnh lên thành phố làm việc. Tiền lương đủ ăn đủ sống, nhưng để mua nhà thì mãi vẫn chỉ là giấc mơ xa vời.
May thay, bố mẹ đẻ tôi – những người nông dân quê quanh năm chân lấm tay bùn – sau bao năm tằn tiện, đã quyết định bán mảnh vườn sau nhà, dồn hết tiền tiết kiệm mua cho chúng tôi một căn chung cư ba phòng ngủ.
Tôi xúc động đến phát khóc, chồng tôi cũng mừng rỡ, cảm ơn rối rít bố mẹ vợ. Lúc đó, tôi nghĩ: “Cuộc sống của mình sắp bước sang một trang mới rồi.”
Chỉ đúng một tháng sau ngày dọn về nhà mới, mẹ chồng từ quê lên.
Bà nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết:
– Ở quê buồn quá, với lại mẹ muốn lên đây chăm cháu nội cho tụi bây đỡ cực. Mẹ già rồi, cũng chẳng ở được bao lâu nữa…
Con tôi đã học lớp 4, tự đi học về, ăn uống tắm giặt đâu vào đấy. Tôi biết thừa, bà không chỉ vì muốn “chăm cháu”, mà còn vì chuyện khác.
Đúng ba hôm sau, mẹ chồng bảo:
– Vợ chồng con bé Út (em chồng tôi) đang thuê trọ chật chội, tốn tiền. Chung cư mình rộng rãi ba phòng, cho tụi nó lên ở tạm thời thôi, chứ người trong nhà với nhau, chật một chút cũng là tình cảm…
Tôi không nói gì. Nhưng lòng thì sôi sục.
Đây là nhà bố mẹ đẻ tôi mua cho, không phải “tài sản của đại gia đình”.
Tôi đã im lặng để giữ hòa khí khi mẹ chồng tự ý dọn đến. Nhưng giờ lại muốn “đem theo cả họ”? Tôi không thể nhắm mắt cho qua nữa.
Tối hôm đó, tôi âm thầm lấy giấy tờ nhà đất, bản hợp đồng mua bán, sao y rõ ràng, kèm thêm bức thư tay cảm ơn bố mẹ đẻ đã hi sinh vì con gái, để ngay giữa bàn phòng khách.
Trên đó, ghi rõ:
“Nhà do bố mẹ tôi – ông bà Nguyễn Văn H. và bà Trần Thị L. – đứng tên, mua hoàn toàn bằng tiền riêng, không liên quan tài sản chung vợ chồng. Vợ chồng tôi xin khắc cốt ghi tâm.”
Sáng hôm sau, mẹ chồng thức dậy, thấy xấp giấy tờ, đọc một hồi thì mặt bà tái đi. Không khí trong nhà nặng nề như có búa tạ đập xuống.
Tối hôm ấy, bà lặng lẽ thu xếp quần áo, gọi điện bảo vợ chồng cô Út “thôi khỏi lên nữa”.
Tôi không hả hê, nhưng thấy nhẹ nhõm. Tôi không muốn làm người xấu trong mắt chồng, nhưng cũng không thể để người khác coi bố mẹ tôi như chỗ dựa miễn phí để nhà chồng “sang tên cư ngụ”.
Bạn có muốn tôi viết thêm lời thoại giữa vợ chồng, mẹ chồng – hoặc làm cho cái kết dữ dội hơn nữa không?
Bạn đã nói:
tôi muốn có thoại, kết dữ dội hơn
ChatGPT đã nói:
Rất tốt, dưới đây là phiên bản có thoại đầy đủ và một cái kết dữ dội hơn, đẩy cao kịch tính nhưng vẫn giữ sự hợp lý, mang màu sắc rất “gia đình Việt”.
Chung cư ba phòng ngủ và “tấm chân tình” bị lợi dụng
Căn chung cư ba phòng ngủ là món quà mà bố mẹ đẻ tôi dành dụm cả đời để tặng cho con gái. Không nợ nần, không vay mượn, mọi thứ đứng tên tôi từ đầu.
Vợ chồng tôi mừng đến rơi nước mắt. Chồng tôi rối rít cảm ơn bố mẹ vợ:
– Con không biết nói gì ngoài cảm ơn bố mẹ… Bọn con sẽ cố sống tử tế, không phụ lòng!
Tôi tin vào sự khởi đầu mới. Nhưng chỉ đúng một tháng sau, mẹ chồng từ quê gọi điện:
– Mẹ thấy cháu lớn rồi mà tụi bây đi làm suốt, nó về nhà có ai trông đâu. Mẹ lên ở với tụi bây vài tháng, phụ chăm cháu.
Tôi đón bà lên, không phản đối gì. Dù trong lòng biết, con mình đâu cần “chăm”, và bà cũng đâu chỉ định ở vài tháng.
Ba hôm sau, bà mở lời tiếp, giữa bữa cơm:
– Vợ chồng con bé Út ở trọ chật chội quá. Phòng mình rộng thế, cho tụi nó lên ở chung cho đỡ tiền nhà. Người trong nhà mà tính toán quá thì sau này khổ.
Tôi đặt đũa xuống, cố giữ bình tĩnh:
– Mẹ à, nhà con không có dư phòng. Vợ chồng con cần không gian riêng tư. Với lại… nhà này là bố mẹ con mua.
Mẹ chồng nhướng mày:
– Nhà gì thì nhà, mày là con dâu trong gia đình. Cưới nhau rồi thì của chồng là của vợ, của vợ cũng là của chồng. Nhà chồng mà không có trách nhiệm gì à?
Tôi gằn giọng, không nể nữa:
– Mẹ nói thế là không đúng. Nhà này do bố mẹ con đứng tên, mua bằng tiền riêng, không liên quan gì đến bên nội. Con trân trọng mẹ, nhưng mẹ không thể mang người khác vào ở rồi ép con phải chấp nhận!
Bà đứng phắt dậy:
– Mày hỗn láo vừa thôi! Tao là mẹ chồng mày, tao có quyền dạy dỗ!
Tôi không nói gì thêm, quay vào phòng. Tối đó, tôi in toàn bộ giấy tờ mua nhà, bản hợp đồng gốc, kèm theo một đoạn video bố mẹ tôi rưng rưng nước mắt bàn giao chìa khóa căn nhà ngày dọn về – có cả giọng bố tôi nói rõ ràng:
– Nhà này ba mẹ đứng tên cho con gái. Không cần trả lại gì hết, chỉ mong vợ chồng con sống yên ổn, thương nhau là đủ.
Sáng hôm sau, tôi trải hết giấy tờ và điện thoại mở sẵn video, đặt ngay giữa bàn phòng khách.
Mẹ chồng thấy, xem xong, mặt trắng bệch. Không khí lạnh đến mức con tôi cũng lặng lẽ rúc vào phòng.
Bà đứng yên một lúc, rồi la lên trước mặt chồng tôi:
– Mày cưới phải đứa con dâu coi nhà vợ nó hơn cả họ hàng chồng. Sống như thế thì cả đời chẳng ngẩng mặt lên được!
Tôi không chịu nổi nữa, thẳng thắn nhìn thẳng vào bà:
– Còn con cưới phải người chồng mà không biết phân biệt đúng sai, không biết bảo vệ vợ, thì cả đời con cũng chẳng ngẩng đầu nổi. Mẹ muốn sống thế nào thì sống, nhưng con xin lỗi – nhà này không phải ký túc xá của nhà chồng!
Chồng tôi tái mặt, không dám nói gì.
Tối hôm ấy, mẹ chồng lặng lẽ gói đồ, nói một câu cuối cùng:
– Vậy để xem… không có họ hàng nhà chồng thì cái nhà này giữ được bao lâu!
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:
– Cái nhà này giữ được, vì con biết mình đang sống vì ai, và ai sống bám vào ai. Mẹ yên tâm.
Kết thúc:
Vài tuần sau, tôi nghe tin vợ chồng cô Út phải chuyển trọ xa hơn vì không tìm được chỗ rẻ. Mẹ chồng trở về quê, không còn nhắn tin hỏi thăm nữa.
Chồng tôi từ đó trở nên im lặng. Nhưng tôi biết rõ: tôi không hối hận. Bởi nếu mình không cứng rắn, thì sẽ có người sẵn sàng chà đạp lòng tốt của cha mẹ mình vì cái danh “người nhà”.
News
Đã xác định được 1 trong 3 nạn nhân còn mattich trong vụ lật tàu trên vịnh Hạ Long
Sau quá trình xác minh, lực lượng chức năng xác định thi thể nam giới trôi dạt trên vịnh Hạ…
Đã tìm thấy x;a;c máy bay rơi, toàn bộ hành khách không một ai sống sót
Sai sót của tổ bay hoặc trục trặc kỹ thuật có thể là nguyên nhân dẫn đến vụ rơi máy…
Mẹ chồng muốn về quê sau 7 năm chăm cháu, con dâu nói “Đợi thêm 7 ngày”, lý do phía sau khiến bà òa khóc
Tôi năm nay 65 tuổi, chồng tôi mất khi mới ngoài 40. Tôi ở vậy nuôi cậu con trai duy…
Cô dâu đ;u;ổi bố đ;ẻ quê mùa khỏi đám cưới và cái kết bẽ bàng
Loan đứng giữa sảnh cưới, rạng rỡ trong bộ váy trắng tinh khôi, nụ cười không rời trên môi. Xung…
Mẹ chồng lên chơi,2 tháng, tôi đếm từng ngày mong bà về quê
Cuộc sống của tôi đang yên ổn, bỗng đảo lộn, khổ sở khi mẹ chồng lên chơi ở lại 1…
Rơi máy bay, toàn bộ 49 người trên khoang nghi th;i;ệ;t m;ạ;ng
Nga xác nhận một máy bay An-24 chở 49 người đã rơi ở vùng Amur. Hiện chưa rõ thông tin…
End of content
No more pages to load