Chương 1: Những Ngày Xa Nhà

Tôi còn nhớ rõ những ngày đầu tiên khi tôi rời xa gia đình để đi xuất khẩu lao động. Lòng tôi tràn ngập sự lo lắng, nhưng cũng đầy hy vọng. Tôi luôn mơ ước có thể tích góp đủ tiền gửi về cho bố mẹ, để họ có một cuộc sống ổn định hơn, không còn phải lo nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền. Bố mẹ đã hi sinh cả cuộc đời vì tôi, và giờ là lúc tôi phải làm điều gì đó để đền đáp công ơn đó.

Công việc ở xứ người không dễ dàng, những ngày dài vất vả, nhớ nhà, nhưng trong lòng tôi luôn ấm áp bởi một mục tiêu duy nhất: giúp đỡ gia đình có một cuộc sống tốt hơn. Tôi đã hứa với bản thân rằng sau khi về, tôi sẽ làm đám cưới với người tôi yêu, ổn định một gia đình nhỏ, và cùng nhau xây dựng một tổ ấm.

Chương 2: Niềm Hy Vọng Về Một Ngôi Nhà Mới

Năm năm trôi qua, tôi chẳng bao giờ ngừng gửi tiền về nhà. Mỗi lần nhận được thư từ mẹ, bà luôn kể cho tôi nghe về những dự định mới, về việc tiết kiệm và mong muốn mua một mảnh đất để xây nhà. Tôi mừng lắm, tự nhủ rằng mọi nỗ lực của mình sẽ có kết quả.

Cuối cùng, sau những năm tháng khó khăn, mẹ gọi điện báo tin vui. “Con gái à, mẹ đã mua được đất rồi, đang chuẩn bị xây nhà! Mẹ sẽ đợi con về để có thể cùng nhau xây dựng căn nhà ấm cúng cho cả gia đình.” Tôi vui mừng khôn xiết, cảm thấy sự hy sinh của mình đã không vô nghĩa.

Chương 3: Một Biến Cố Đáng Buồn

Ngày về, tôi háo hức không thể tả. Tôi tưởng tượng đến cảnh mình sẽ về nhà, cùng mẹ, cùng bố xây dựng một mái ấm mới, nơi chúng tôi có thể sống vui vẻ và đoàn tụ. Nhưng mọi thứ không như tôi tưởng.

Khi tôi cầm cuốn sổ đỏ của mảnh đất mà mẹ đã mua, tôi bất ngờ khi nhìn thấy tên anh trai tôi trên đó, không phải tên tôi. Trái tim tôi như thắt lại. Mẹ đã nói gì với tôi? Tôi không thể tin nổi.

“Chuyện này là sao?” Tôi hỏi mẹ trong sự ngỡ ngàng.

Mẹ im lặng một lúc lâu, ánh mắt lảng tránh. Cuối cùng, mẹ thở dài: “Mẹ không muốn làm con buồn, nhưng con trai của mẹ, nó là người đàn ông trong gia đình, nó cần mảnh đất đó để xây dựng cuộc sống tương lai. Mẹ đã nghĩ rằng con đã đi làm xa, sẽ không cần nữa.”

Lòng tôi quặn thắt, cảm giác như tất cả nỗ lực của mình bỗng chốc bị phủ nhận. Cả năm trời làm việc vất vả, gắn bó với những đồng tiền gửi về, tôi chẳng nhận lại gì ngoài một vết thương trong lòng. Anh trai tôi, người chưa từng tham gia vào việc giúp đỡ gia đình, lại là người được thừa hưởng thành quả mà tôi đã vất vả xây dựng.

Chương 4: Những Cảm Xúc Lẫn Lộn

Tôi không biết mình có còn đủ can đảm để ở lại nhà nữa không. Cảm giác như những gì mình làm chỉ là vô nghĩa. Nhưng tôi vẫn còn yêu gia đình, tôi không thể để một cuộc cãi vã hay sự tổn thương này làm tôi rời xa họ.

Câu chuyện này có thể sẽ không kết thúc trong sự hoàn hảo, nhưng nó là bài học về sự hy sinh, lòng tin, và sự bất công mà đôi khi chính những người thân yêu gây ra. Dù vậy, tôi vẫn sẽ tiếp tục, vẫn sẽ có niềm tin vào những gì mình làm, và sẽ không bao giờ bỏ cuộc trong việc xây dựng hạnh phúc cho bản thân.