Cuối tuần đầu tháng Tám, cả đoàn hơn ba chục người từ Hà Nội háo hức kéo nhau xuống Hạ Long du lịch. Mỗi gia đình ba bốn người, mang theo con nhỏ đi chơi như một món quà tinh thần trước thềm năm học mới. Ai cũng rạng rỡ, vali lỉnh kỉnh nào áo phao, mũ cói, kính râm, đồ ăn vặt cho tụi nhỏ. Tiếng cười nói vang khắp xe suốt chặng đường dài.

Sáng chủ nhật, trời nắng đẹp, biển xanh biếc như pha lê. Cả đoàn lên một con tàu du lịch gỗ để ra vịnh. Lũ trẻ hò reo vì lần đầu được ngắm những hòn đảo đá chồng lên nhau kỳ thú. Người lớn tụm năm tụm bảy chụp ảnh, livestream, nhâm nhi nước dừa. Không ai để ý những cụm mây đen đang tụ lại từ phía chân trời.

Chỉ khoảng hơn nửa tiếng sau khi tàu rời bến, trời đột ngột tối sầm. Gió rít lên từng cơn, mặt nước gợn sóng dữ dội. Một hướng dẫn viên hét lên:
— Có giông! Mọi người mặc áo phao nhanh lên!

Nhưng cơn giông ập đến không báo trước. Mưa như trút. Một tia sét xé ngang trời, rọi sáng cả khoảng không u ám. Sóng đập vào mạn thuyền ầm ầm. Người lớn ôm chặt lấy con, la hét hoảng loạn. Thuyền lắc mạnh rồi đột ngột nghiêng hẳn sang một bên. Trong chớp mắt, tiếng gào biến thành tiếng ục ục lạnh lẽo của nước biển.

Mọi thứ sau đó chỉ còn là hỗn độn. Ai còn tỉnh thì vùng vẫy, bấu víu vào bất cứ thứ gì nổi được. Tiếng trẻ con khóc, tiếng gọi tên nhau trong tuyệt vọng, rồi dần dần tắt lịm giữa màn mưa đặc quánh và làn nước lạnh buốt.

Khi đội cứu hộ tìm đến, chỉ còn vài người đang bám vào những mảnh gỗ trôi dạt. Một người mẹ trẻ ngất lịm, tay vẫn ôm chặt ba lô con gái – thứ duy nhất còn sót lại. Một cậu bé được kéo lên, vừa ho sặc sụa vừa thì thầm:
— Bố mẹ cháu đâu rồi?…

Tin tức về vụ lật thuyền lan nhanh trên báo chí. Hàng dài người thân từ Hà Nội tức tốc xuống Quảng Ninh, khuôn mặt thất thần, tay cầm ảnh người thân, run rẩy chờ nhận diện.

Trong danh sách các nạn nhân, cái tên gia đình ông Tâm khiến ai cũng nghẹn lại.

Ông Tâm, 58 tuổi, từng là thầy giáo dạy Toán đã nghỉ hưu. Hôm ấy, ông được nhóm bạn cũ rủ đi Hạ Long chơi cuối tuần, gọi là “xả hơi” trước khi lũ trẻ nhập học. Vợ ông – bà Liên – ban đầu còn chần chừ vì sợ biển, nhưng nghe nói đi tàu to, đông người, lại có hướng dẫn nên cũng xuôi theo.

Đi cùng ông bà là hai đứa cháu nội: thằng Bin lớp 4 và con bé Na mới lên 7. Bố mẹ chúng bận công tác nên gửi ông bà trông dịp hè. “Cho bọn nhỏ đi cho biết với người ta”, ông Tâm nói thế rồi ôm hai đứa nhét vào xe lúc 5 giờ sáng, rời Hà Nội trong tiếng cười rộn rã.

Không ai ngờ, đó là chuyến đi không trở về.

Khi tin thuyền lật được đưa lên báo, người nhà ông Tâm tức tốc xuống Quảng Ninh. Mỗi cuộc gọi từ lực lượng cứu hộ là một lần tim họ nghẹn lại. Và rồi, một buổi chiều mưa nặng hạt, bốn cỗ quan tài được đưa từ bệnh viện ra xe lạnh, phủ vải trắng, tên từng người ghi cẩn thận bằng nét bút run rẩy.

Cả con ngõ nhỏ nơi gia đình ông Tâm ở mấy chục năm nay chật kín người. Không ai nói thành lời, chỉ có tiếng khóc nghẹn, tiếng tụng kinh rì rầm. Hai vợ chồng người con trai từ Lào về kịp lúc xe tang vào ngõ, gục xuống ngay giữa sân.

— Bố ơi… Con mới nói tuần sau con rảnh, bố đợi mà…

Tiếng gọi dội vào khoảng sân lạnh lẽo, giữa những vòng hoa trắng xóa. Hàng xóm đứng hai bên, người lau nước mắt, người ôm mặt quay đi. Không ai dám nhìn vào mắt hai vợ chồng trẻ ấy – những người mất cùng lúc cha mẹ và hai đứa con.