Bố mẹ chồng xây nhà to, đón 6 cháu về chơi dịp nghỉ hè khiến con dâu trưởng hiếm muộn tất tả phục vụ mệt vô cùng.

Mỗi dịp hè về, nhà tôi lại trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy cảnh đại gia đình sum vầy, tiếng cười nói rộn ràng, ông bà vui vẻ bên con cháu.

Nhưng với tôi, mùa hè là chuỗi ngày phiền muộn, căng thẳng, mệt mỏi vô cùng.

Tôi lấy chồng đã 10 năm, là dâu trưởng trong gia đình truyền thống ở một vùng quê Bắc Bộ. Nhà chồng tôi có 4 anh em.

Các em chồng tôi đều yên bề gia thất, ai cũng sinh đủ 2 con. Duy chỉ có vợ chồng tôi ít phước, mãi không có duyên được làm cha mẹ.

Vợ chồng tôi không con nên ở cùng bố mẹ, giúp ông bà chăm sóc nhà cửa, hương khói tổ tiên. Không con, chúng tôi buồn một, bố mẹ chồng buồn mười. gia-dinh.jpgẢnh minh họa: P.X
Ông bà lúc nào cũng trông mong có cháu để bồng bế cho vui cửa vui nhà. Vì vậy, mỗi cuối tuần hoặc dịp hè, bố mẹ chồng đều gọi điện cho các em chồng tôi đưa cháu về chơi.

Năm nay, ông bà trích hết tiền dưỡng già, lương hưu để xây nhà mới khang trang. Ông bà còn bỏ tiền cải tạo một phần vườn rau thành khu vui chơi cho các cháu.

Các em chồng tôi lập nghiệp xa, chỉ về quê vào dịp lễ, Tết hoặc nghỉ hè. Mấy năm trước, nhà bố mẹ chồng tôi chỉ là căn nhà nhỏ, chật hẹp.

Hôm tân gia, bố chồng tôi nói thẳng với các con, hè phải cho các cháu về chơi với ông bà nội ít nhất 1 tháng. Mấy đứa cháu tôi nghe vậy vui lắm. Chúng nhao lên, vỗ tay tán thành yêu cầu của ông bà nội.

Chỉ có tôi lòng đầy lo lắng, sợ hãi. Bởi nhà càng to, khách càng đông, trách nhiệm cơm nước, dọn dẹp lại càng dồn lên vai tôi.

Và thực sự mọi chuyện đã diễn ra đúng như tôi dự liệu. Dịp hè, các cháu được nghỉ nhưng các em chồng tôi đều bận rộn công việc. Họ về quê chỉ muốn nghỉ ngơi hoặc ở lại dăm hôm rồi lại quay về thành phố làm việc.

Bố mẹ chồng tuổi cao, sức yếu. Gọi là chăm cháu, ông bà cũng chỉ ngăn chúng ra khỏi cổng. Còn lại mọi việc đều do một tay tôi quán xuyến.

Thế là từ sáng sớm đến tối mịt, tôi quay cuồng với ba bữa cơm, dọn dẹp, giặt giũ cho cả 6 đứa trẻ đang tuổi ăn, tuổi chơi. Mỗi ngày, việc phải lên thực đơn, đi chợ, nấu ăn cho lũ trẻ đã khiến tôi mệt rã rời.

Các cháu nhỏ về quê cũng kéo theo bao chuyện phức tạp. Trẻ con đông, chạy nhảy, nô đùa, cãi nhau ầm ĩ.

Có hôm tôi vừa dọn xong mâm cơm, các cháu tranh giành đồ chơi làm đổ bát canh, vãi cơm ra sàn. Tôi lại tất bật lau dọn, dỗ dành.

Các cháu cũng giành nhau xem ti vi, đồ chơi, đòi ăn vặt, đi đây, đi đó. Bố mẹ chồng tôi trước là chiều cháu, sau là để chúng không la lối nên cứ thế đáp ứng mọi yêu sách.

Lũ trẻ ăn nhiều, chơi nhiều lại lăn ra ốm. Tôi phải chạy vạy thuốc thang. Tôi chưa từng làm mẹ nên càng thêm mệt mỏi.

Nhiều hôm, tôi mệt đến mức chỉ muốn trốn vào phòng, mặc kệ mọi thứ. Nhưng nghĩ đến bố mẹ chồng, nghĩ đến trách nhiệm của một nàng dâu trưởng, tôi lại cố gắng gượng dậy.

Nhưng tôi cũng là con người, cũng biết mệt, biết tủi thân khi mọi việc lớn nhỏ đều dồn lên vai mình. Đã nhiều lần tôi mong các em chồng chia sẻ việc nhà, hoặc chí ít là bố mẹ chồng hiểu và động viên mình.

Nhưng rồi mọi thứ vẫn đâu vào đó. Thậm chí có lúc, bố mẹ chồng còn cho tôi cảm giác vì là dâu trưởng lại không có con, nên tôi phải ngoan ngoãn chăm cháu chồng như một lẽ tất yếu.

Nhiều lúc tôi tự hỏi, liệu mình có ích kỷ quá không khi mong muốn một mùa hè yên bình, không phải tất bật cơm nước, không phải nghe tiếng trẻ con cãi nhau, khóc lóc.

Tôi cũng muốn được nghỉ ngơi, được về thăm bố mẹ đẻ, được đi du lịch như bao người khác. Nhưng hết hè rồi lại Tết, tôi luôn phải còng lưng chăm bố mẹ chồng, em chồng và cả cháu chồng.

Hôm đó, tôi vào bếp từ sáng sớm.

Nấu đúng 7 món – món nào cũng nóng hổi, chỉn chu, đẹp như cơm cúng. Trên bàn có:

Thịt rang cháy cạnh – vừa thơm vừa đậm đà.

Canh cua rau đay mướt mát – món “ruột” của ông nội.

Cá rán vàng ruộm, giòn tan – mấy đứa cháu mê tít.

Mỗi đứa trẻ có một chén cơm đầy – không thiếu một hạt.

Tôi bày cơm, gọi cả nhà ra ăn. Khi mọi người vừa ngồi xuống, tôi điềm tĩnh rót cốc nước, rồi đứng dậy nói, nhẹ nhưng rắn:

“Mấy năm nay, con đã làm dâu trưởng, đã làm giúp việc, đã làm người trông trẻ. Nhưng chưa bao giờ con được làm một người phụ nữ có quyền sống cho bản thân.

Con nấu bữa cơm này như lời chào tạm biệt cho mùa hè đầy nước mắt. Ăn xong, con sẽ đưa các cháu lên xe, gửi lại cho bố mẹ chúng. Còn con, xin phép được nghỉ phép dài hạn – không lương, không trách nhiệm, không tội lỗi.

Nếu ai còn muốn con tiếp tục, xin hãy đưa ra bản hợp đồng rõ ràng. Còn không, từ nay con chỉ lo cho con.”

Cả bàn lặng như tờ. Mặt ông bà tái nhợt – không vì mâm cơm, mà vì sự tỉnh ngộ muộn màng.

Một đứa cháu bỏ thìa, lí nhí hỏi: “Cô ơi, tụi con làm cô giận hả?”

Tôi cúi xuống, vuốt tóc nó:

“Không đâu, chỉ là cô cũng cần được yêu thương như tụi con thôi.”

Sau bữa đó, tôi xếp đồ vào vali cho từng đứa trẻ, gọi taxi, đưa các cháu trả lại đúng chủ. Giao từng đứa cho bố mẹ nó, không quên dặn:

“Năm nay cháu ở với ba mẹ. Còn tôi, tôi đi tìm mùa hè của chính mình.”

Tôi về nhà, đóng cửa lại, ngủ một giấc trưa không báo thức, không tiếng la hét, không ai gọi “chị ơi cháu ị”.