Tôi sống ở một vùng quê nghèo, nơi mà tiếng gà gáy, tiếng gió thổi qua cánh đồng lúa và tiếng máy cày ngày mùa là âm thanh quen thuộc. Bố mẹ tôi quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Tôi học lớp 11, không phải học sinh giỏi, nhưng cũng không đến nỗi. Tôi từng nghĩ: cố gắng thêm một chút, thi được cái trường cao đẳng nào đó, có việc làm đỡ đần bố mẹ là được.

Nhưng mọi thứ thay đổi từ khi chị Lan – con gái bà Năm hàng xóm – trở về quê sau mấy năm “làm ăn trên thành phố”. Chị về trong chiếc xe SH trắng bóng loáng, tóc uốn xoăn, móng tay đỏ chót, quần áo thơm nức, son phấn lộng lẫy. Cả xóm xì xào:

“Chịu khó đi, rồi cũng được như con Lan. Nó mới hai mấy tuổi mà xây nhà to đùng thế kia kìa.”

Chị Lan về, mua đất, xây nhà hai tầng có ban công, mua xe cho bố mẹ, làm lễ cúng tổ linh đình, mời cả xóm ăn uống. Tôi ngưỡng mộ chị ấy lắm. Một lần đi qua, chị gọi tôi vào:

“Nga à, học hành thế nào rồi?”

Tôi cúi đầu:

“Dạ, cũng tàm tạm ạ.”

Chị bật cười:

“Thôi đừng học nữa. Học lắm mà nghèo cũng chẳng để làm gì. Lên thành phố với chị đi, làm kế toán cho chỗ chị. Việc nhẹ, lương cao, mỗi tháng gửi về cho bố mẹ mấy chục triệu, tha hồ báo hiếu.”

Tôi băn khoăn:

“Em mà nghỉ học, bố mẹ em biết được thì chết.”

Chị rút ra tờ 500 nghìn dúi vào tay tôi:

“Cứ nói là lên làm công ty với chị. Chị lo hết. Tin chị đi, ai theo chị cũng đổi đời.”

Tối hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Hình ảnh ngôi nhà chị Lan mới xây, đôi giày cao gót của chị, ánh mắt tự tin của chị cứ hiện lên trong đầu tôi như một giấc mơ đẹp.

Sáng hôm sau, tôi bỏ học. Gói ghém quần áo trong chiếc ba lô cũ, tôi nói dối bố mẹ:

“Con đi làm công ty trên thành phố với chị Lan. Kiếm tiền phụ bố mẹ.”

Mẹ tôi ôm tôi, rơm rớm:

“Đi nhớ giữ mình nghe con. Đừng để ai bắt nạt.”

Tôi gật đầu mà trong lòng nôn nao lẫn hào hứng.


Lên đến thành phố, tôi chết lặng.

Cái gọi là “công ty” của chị Lan là một quán massage mờ ám, bên ngoài trưng biển hiệu spa, bên trong là những căn phòng với đèn mờ, âm nhạc rên rỉ, và mùi nước hoa rẻ tiền lẫn với thuốc lá. Những cô gái trang điểm đậm, ăn mặc kiệm vải đi qua, cười cợt:

“Lại có gà mới à?”

Tôi hoảng loạn:

“Chị Lan, đây là đâu? Em không làm đâu! Em về!”

Chị Lan đổi giọng ngay lập tức:

“Về? Mày nghĩ mày muốn về là được à? Tao đã ứng trước 200 triệu cho bố mẹ mày rồi. Giờ không làm, lấy gì trả?”

Tôi sửng sốt:

“Không có chuyện đó! Bố mẹ em chưa bao giờ nhận tiền gì hết!”

Chị cười khẩy:

“Mày nghĩ có bằng chứng không? Hợp đồng miệng. Giờ không muốn dính líu pháp luật thì ngoan ngoãn làm việc đi.”

Tôi òa khóc, quỳ sụp xuống:

“Chị ơi, tha cho em! Em lạy chị…”

Chị thản nhiên bước đi:

“Khóc cũng phải làm.”

Tối hôm đó, tôi bị ép thay đồ, trang điểm, học cách nói chuyện, cách “phục vụ”. Mỗi ngày trôi qua như một cực hình. Tôi không còn dám nhìn vào gương. Tôi chỉ biết nhắm mắt chịu đựng.

Một lần, tôi nhắn tin cầu cứu một người bạn cũ, nhưng chị Lan phát hiện. Tôi bị nhốt trong phòng tối 3 ngày liền, không được ăn gì ngoài nước lọc.


Rồi một đêm định mệnh, cánh cửa địa ngục mở toang.

Tiếng đập cửa rầm rầm. Tiếng hét:

“Công an đây! Tất cả đứng yên! Kiểm tra hành chính!”

Tiếng người la hét, khách hàng bỏ chạy, các cô gái co rúm. Tôi run lẩy bẩy, không biết nên vui hay sợ.

Tôi bị đưa về đồn. Trong lúc lấy lời khai, một nữ công an trẻ nhìn tôi rất lâu rồi hỏi nhỏ:

“Em bao nhiêu tuổi? Tự nguyện làm không?”

Tôi nấc lên:

“Em bị lừa… Em tên là Nga… em mới 17…”

Chị ấy siết chặt tay tôi:

“Yên tâm. Em là nạn nhân. Tụi chị sẽ giúp em.”


Tôi được đưa vào trung tâm bảo trợ xã hội.

Ở đó, tôi được ăn no, ngủ yên, được gặp bác sĩ, gặp cô tư vấn tâm lý. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi được gọi là “con”, là “em”, là “cháu”, chứ không phải “con nhỏ mới”, “gái quê” hay “gà non”.

Sau đó, người ta tìm về quê, gặp bố mẹ tôi. Mẹ tôi ngã quỵ khi biết tôi bị lừa bán. Bố tôi thẫn thờ, tay run run cầm tấm ảnh tôi hồi bé, cứ lặp đi lặp lại:

“Con bé nhà tôi ngoan lắm… Sao lại… Sao lại thế này…”


Giờ đây, tôi đang được tạo điều kiện học lại. Tôi đi học buổi tối, ban ngày phụ giúp ở trung tâm. Những vết thương trong tôi chưa lành, nhưng tôi không còn tuyệt vọng.

Tôi tên là Nga. 17 tuổi. Từng mơ đổi đời, nhưng suýt đánh đổi cả đời.

Nếu bạn cũng từng nghe những lời mời gọi “việc nhẹ lương cao”, “lên thành phố đổi đời” – xin hãy dừng lại.
Đằng sau ánh hào quang của những ngôi nhà mới, xe đẹp, quần áo hàng hiệu… có thể là máu, là nước mắt, là cả một tuổi trẻ không bao giờ lấy lại được.

Tôi đã may mắn được cứu. Còn bạn? Liệu có kịp không?