Đã mấy tháng nay chồng tôi đi làm ăn xa. Tôi ở nhà một mình nuôi con, mọi thứ đều phải chi li tính toán. Mẹ chồng tôi vốn nổi tiếng keo kiệt, một đồng cũng xẻ làm đôi, chẳng bao giờ thấy bà mang cho tôi thứ gì. Thế mà hôm nay, bà lại bất ngờ xách sang một cái hộp, bên trong là hai con cua hấp đỏ au.

Tôi mừng rỡ, cảm kích vô cùng. Bà bảo: “Thằng Dũng (chồng tôi) gọi về bảo mang cho mẹ con cô tẩm bổ.” Tôi cảm ơn rối rít, định bụng tối sẽ chế biến một bữa thật ngon để hai mẹ con cùng ăn.

Đến bữa tối, tôi dọn cơm, lấy hai con cua ra định bóc cho con trai. Bé Ken, con tôi, nhìn thấy cua thì reo lên: “Mẹ ăn đi, con được bà với bố dẫn đi ăn từ trưa rồi.”

Tôi ngạc nhiên, lòng dấy lên nghi vấn. “Con ăn ở đâu?” tôi hỏi.

Ken hồn nhiên kể: “Trưa nay bố về, rủ bà nội và con đi ăn nhà hàng hải sản. Con ăn nhiều món lắm, có cả tôm hùm, cua, ghẹ… món nào cũng to. Bụng con no lắm rồi.”

Nghe con kể mà tay tôi run run. Hóa ra chồng tôi đã về mà không hề báo cho tôi một tiếng. Lòng tôi bỗng nặng trĩu. Tôi cố kìm nén cảm xúc, hỏi tiếp: “Thế ngoài bố và bà, còn ai đi cùng nữa không?”

Ken vừa ăn vừa đáp: “Có một cô xinh lắm, bụng to to, cô ấy bảo là dì tương lai của con đấy. Bố với cô ấy toàn gọi nhau là vợ, là chồng.”

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Hai con cua đang ở trước mặt bỗng trở nên vô vị. Thì ra, chồng tôi về đây, dẫn mẹ và con đi ăn, còn mang theo cả người phụ nữ khác. Anh ta có một gia đình mới, hạnh phúc mới, còn tôi và con chỉ là những người thừa thãi.

Bữa ăn trưa của họ chắc chắn rất thịnh soạn, dư dả đến mức phải mang về. Mẹ chồng tôi, vì tiếc của, không nỡ bỏ đi, nên mới mang phần “thức ăn thừa” này sang cho tôi.

Tôi nhìn hai con cua hấp, tự nhiên thấy ghê tởm. Chúng không phải là món quà tẩm bổ, mà là bằng chứng sống cho sự phản bội và dối trá. Chúng là lời chế nhạo chua xót nhất mà mẹ chồng và chồng tôi dành cho tôi. Hai con cua kia, chúng chính là bữa ăn thừa của kẻ thứ ba. Tôi bỗng dưng thấy nghẹn đắng ở cổ, mùi cua thơm lừng bỗng dưng biến thành t;a;nh nồng khiến tôi nôn ói.

Tối đó, khi con đã ngủ say, tôi không ngủ được. Tôi lẳng lặng ngồi dậy, mở điện thoại. Tôi tìm số của một văn phòng luật sư chuyên về ly hôn. Sáng hôm sau, tôi đã có mặt ở đó.

Luật sư nhìn tôi với ánh mắt cảm thông khi tôi kể lại câu chuyện của mình. Ông gật đầu, vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ. “Cô cứ yên tâm, chúng ta sẽ khiến họ phải trả giá.”

Trong vòng vài tuần, mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Tôi thu thập bằng chứng về việc chồng tôi ngoại tình, về tài sản chung, về những khoản tiền anh ta đã chuyển cho cô bồ. Tôi cũng lặng lẽ chuyển toàn bộ số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng sang một tài khoản riêng đứng tên tôi.

Ngày ra tòa, chồng tôi và gia đình anh ta ngạo nghễ bước vào. Cô bồ của anh ta cũng có mặt, bụng đã khá lớn, nhìn tôi đầy khinh bỉ. Mẹ chồng tôi thì liếc tôi cháy mặt, như thể tôi là kẻ phá hoại hạnh phúc của con trai bà.

Nhưng nụ cười của họ nhanh chóng tắt ngấm khi luật sư của tôi đưa ra những bằng chứng không thể chối cãi. Chồng tôi tái mặt khi những tin nhắn mùi mẫn, những hình ảnh tình tứ của anh ta và cô bồ bị công khai. Anh ta còn lén rút tiền từ tài khoản chung để mua nhà, mua xe cho cô ta.

Tòa án tuyên bố chồng tôi phải bồi thường thiệt hại danh dự, nhân phẩm cho tôi một khoản tiền lớn, chia đôi tài sản chung và chu cấp nuôi con hàng tháng. Đặc biệt, vì anh ta đã lén lút chuyển tài sản chung, số tiền đó bị tịch thu một phần để bồi thường cho tôi. Mẹ chồng tôi cũng bị kiện vì đồng lõa, tiếp tay cho con trai ngoại tình, bị yêu cầu bồi thường một khoản nhỏ.

Chồng tôi suy sụp. Công ty anh ta đang làm ăn cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì vụ bê bối này. Cô bồ của anh ta, khi biết được anh ta không còn tiền, lại còn phải gánh một khoản nợ khổng lồ, đã nhanh chóng rời bỏ anh ta.

Mấy tháng sau, tôi nhận được tin chồng tôi bị phá sản, phải bán nhà để trả nợ. Mẹ chồng tôi thì vì quá tiếc của, lại thêm bệnh tật tuổi già nên suy sụp tinh thần, bệnh nặng hơn.

Còn tôi, với số tiền bồi thường và tài sản được chia, tôi mở một cửa hàng nhỏ, buôn bán phát đạt. Con trai tôi lớn lên khỏe mạnh, thông minh. Tôi không còn phải nhìn mặt người chồng bội bạc hay bà mẹ chồng keo kiệt nữa. Tôi sống một cuộc đời độc lập, tự chủ và hạnh phúc. Mỗi khi nhớ lại hai con cua năm xưa, tôi chỉ mỉm cười. Hóa ra, chính những con cua “thừa thãi” đó lại là khởi đầu cho cuộc sống mới đầy hả hê của tôi.

Tôi nhìn lên bầu trời Hà Nội, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Cuộc đời này, quả báo không chừa một ai.