Kể từ khi chồng tôi vắng mặt, em chồng như biến thành người khác. Cô ấy chỉ ăn, ngủ, và lướt điện thoại, không hề quan tâm tôi – một bà bầu đang phải cáng đáng hết việc nhà.

Tôi đang mang thai ở tháng thứ 6. Đứa con này đến với vợ chồng tôi sau 4 năm chờ đợi, là kết quả của rất nhiều nước mắt, hy vọng và nỗ lực. Chồng tôi là người đàn ông điềm đạm, yêu thương vợ con nhưng anh lại đang đi công tác xa nhà chưa thể về. Mọi sự chăm sóc trong nhà giờ chỉ còn lại mình tôi.

Ngỡ rằng trong những ngày vắng chồng, ít nhất tôi sẽ có em chồng bầu bạn và đỡ đần. Nhưng tôi đã lầm. Sống cùng em chồng – một người phụ nữ đã 32 tuổi mà vẫn vô tâm, lười biếng, tôi chỉ thấy mỗi ngày trôi qua thêm ngột ngạt và mỏi mệt.

Cô ấy lớn hơn tôi 2 tuổi, không có ý định rời khỏi nhà anh trai, dù đã đi làm và có khả năng sống riêng. Ban đầu tôi nghĩ thôi thì chị em trong nhà, có thêm người cũng đỡ buồn. Nhưng kể từ khi chồng tôi vắng mặt, em chồng như biến thành người khác. Cô ấy chỉ ăn, ngủ, và lướt điện thoại, không hề quan tâm tôi – một bà bầu đang phải cáng đáng hết việc nhà.

Nhiều hôm bụng to, người mỏi nhừ, tôi vẫn phải dậy sớm nấu ăn, giặt giũ. Em chồng chẳng hỏi han một câu, cơm nấu xong thì ăn sạch, ăn xong lại vào phòng đóng cửa ngủ tiếp. Tôi buồn và mệt mỏi, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Bởi chồng tôi từng nhắn nhủ: “Em cố gắng thêm chút, anh sắp về rồi.”

Nhưng giọt nước cuối cùng cũng tràn ly. Mang thai 6 tháng nhưng vẫn phải phục vụ em chồng 32 tuổi không ngờ cô ấy lại đặt điều khiến tôi tức phát khócẢnh minh họa
Tối đó, tôi mệt nên chỉ kịp làm bữa cơm đơn giản: chút lạc rang, mấy chục nghìn giò lụa ngoài chợ và vài quả dưa chuột trồng trên sân thượng. Tôi ăn qua loa rồi về phòng nằm nghỉ. Lúc đang chợp mắt, tôi giật mình tỉnh dậy vì tiếng em chồng gọi điện rất to, vọng khắp nhà.

Giọng cô ấy ngọt xớt:

“Bố ơi, con khổ quá. Cả ngày nó chỉ nằm, không nấu nướng gì tử tế. Cơm thì toàn rau dại hái trên sân, mấy tuần rồi con không có miếng thịt nào.”

Chưa đầy vài phút sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bố chồng. Ông mắng té tát, trách tôi vô tâm, không biết chăm sóc em chồng. Tôi nghẹn ngào không dám nói gì, chỉ có thể cắn môi im lặng và xin phép cúp máy vì “đang mệt”.

Cả đêm hôm đó tôi tức phát khoác mà không ngủ nổi. Nằm vắt tay lên trán, tôi chỉ tự hỏi: vì sao một người chị dâu, đang mang thai mà vẫn phải phục vụ người khác? Vì sao một cô em chồng lớn tuổi, có khả năng làm mọi thứ lại chọn cách đùn đẩy trách nhiệm, sống ở nhà anh chị nhưng lại không biết điều còn nói xấu chị dâu?

Tôi không còn đủ sức để nhẫn nhịn thêm nữa. Sáng nay, tôi đã gọi cho chồng. Tôi kể tất cả. Rằng nếu anh không nghiêm túc giải quyết, thì tôi sẽ dọn về nhà mẹ đẻ cho đến lúc sinh xong. Bởi tôi không thể tiếp tục sống chung với người em như vậy. Cô ấy đã khiến tôi cảm thấy rất buồn và trên hết là không được tôn trọng.

Làm phụ nữ đã khổ, làm dâu lại càng khổ. Nhưng làm chị dâu mang bầu mà phải gồng gánh thêm cả “bà cô bên chồng” lười biếng, không biết điều thì có lẽ, tôi đã chạm tới giới hạn chịu đựng của mình rồi.