Sáng nay, khi gói gọn hộp cơm còn nóng hổi, tôi mỉm cười một mình. Lâu rồi không làm điều gì lãng mạn cho chồng. Tôi nghĩ: Hôm nay anh sẽ vui lắm. Vợ mang cơm tận công ty, lại đúng món anh thích: sườn rim, canh chua, trứng chiên hành.

Tôi lén lút nhắn tin hỏi đồng nghiệp của anh: “Anh ấy đang họp hay rảnh vậy chị?”
Chị ta trả lời gọn lỏn: “Mới ra ngoài ăn trưa với bé thực tập sinh.”

Tôi sững người. Cái tên “bé thực tập sinh” ấy – tôi từng nghe vài lần. Họ bảo anh hay đưa cô ta đi ăn riêng, thân thiết lạ kỳ. Nhưng mỗi lần tôi hỏi, anh đều cười nhạt: “Em bị ảo tưởng à? Có mỗi đứa bé nó đi làm, không biết gì, mình chỉ chỉ bảo thôi mà cũng ghen được.”

Tôi mang hộp cơm ra xe, quyết đi tìm hiểu thật hư.

Và tôi thấy.

Ngay quán bún đắt tiền gần công ty, anh ngồi đối diện một cô gái tóc dài, son đỏ, váy ôm sát người. Anh đang lấy khăn giấy lau miệng cho cô ta, rồi cười nghiêng người nói gì đó khiến cô ta đỏ mặt. Tay họ chạm tay. Cô ta giả vờ né, rồi lại mỉm cười. Tôi đứng ngay đối diện bên kia đường, nhìn mà như ai dội cả xô nước lạnh lên đầu.

Hộp cơm rơi xuống, nắp bung ra. Tôi không nhặt, cũng không khóc. Chỉ thấy đầu mình rất lạnh, tim trống rỗng.

Tôi quay về nhà.

Mở máy tính, tôi gom lại tất cả những bằng chứng: ảnh chụp màn hình tin nhắn cũ, hóa đơn ăn uống lúc nửa đêm, cả cuộc nói chuyện tôi từng ghi âm lén được giữa chồng tôi với bạn anh – trong đó họ cười hềnh hệch về “bé thực tập vừa ngon vừa ngoan”.

Rồi tôi làm một việc.

Tôi in tất cả ra – xếp gọn trong một chiếc phong bì, đặt lên bàn phòng khách. Sau đó, tôi dọn sạch tủ áo của anh. Những bộ đồ tôi từng giặt từng là, từng ủi phẳng phiu – tôi gói hết lại, xếp vào vali. Tôi mang chiếc vali ấy ra trước cổng, dựng đứng. Trên tay kéo, tôi dán tờ giấy: “Tối về, anh nên chọn: người anh thương – hay người anh phản bội.”

Tối.

Anh mở cửa, tay vẫn còn cầm điện thoại. Vừa thấy chiếc vali và phong bì, sắc mặt anh đổi hẳn.

Tôi ngồi đó, lạnh lùng, không cãi vã, không nước mắt.

Anh lật từng trang giấy, xem từng bức ảnh, rồi bật khóc.

– Em… em nghe anh giải thích… Không có gì hết… anh sai rồi…

– Em không cần lời giải thích. Em cần một người chồng biết giữ ranh giới.

Anh quỳ sụp xuống. Tôi đứng dậy, chỉ vào vali:

– Nếu anh nghĩ người thực tập kia sẽ dọn giặt, nấu ăn, lo cho nhà cửa, chịu đựng tính khí của anh, thì cứ việc. Còn nếu anh muốn làm lại, thì phải từ đầu – bắt đầu bằng việc rời khỏi đây vài ngày và tự suy nghĩ.

Anh nắm lấy tay tôi, nước mắt rơi lã chã:

– Đừng bắt anh đi… Anh sai rồi, thật sự sai rồi… Em đừng bỏ anh…

Lần đầu tiên sau 6 năm cưới nhau, tôi thấy anh khóc. Không phải vì mất mát, mà vì sợ mất tôi.

Tôi im lặng bước vào trong. Cánh cửa đóng lại trước mặt anh. Sau lưng tôi, chỉ còn tiếng anh nức nở vang lên trong bóng tối.