Tôi và Việt kết hôn đã ba năm, tình cảm vợ chồng vẫn mặn nồng nhưng niềm vui làm cha mẹ lại chưa đến. Mẹ chồng tôi, một người phụ nữ cổ hủ, luôn xem trọng việc nối dõi tông đường. Mỗi bữa cơm, bà lại bóng gió về việc tôi “vô dụng”, “không biết đẻ”, mặc cho Việt ra sức bảo vệ tôi. Những lời nói ấy như những nhát dao cứa vào lòng, khiến tôi cắm mặt ăn cơm trong nước mắt.
Đỉnh điểm là một buổi chiều mưa gió, mẹ chồng dắt về một người con gái, bụng đã lùm lùm, tên là Mai. Bà thản nhiên tuyên bố: “Đây là Mai, từ nay nó sẽ sống ở đây. Nó đang mang trong mình giọt máu của Việt, đứa cháu đích tôn của cái nhà này.” Việt sững sờ, còn tôi thì chết lặng. Cả thế giới như sụp đổ trước mắt. Mẹ chồng yêu cầu tôi chấp nhận, coi Mai như em gái và cùng chăm sóc “cái thai quý giá” kia. Việt nhìn tôi với ánh mắt đầy tội lỗi, nhưng không đủ can đảm phản đối mẹ.
Tôi không thể chịu nổi sự sỉ nhục ấy. Sống dưới một mái nhà với người đàn bà đã cướp đi hạnh phúc của mình, lại còn phải nhìn cô ta mang thai con của chồng mình, đó là điều quá sức tưởng tượng. Đêm đó, tôi gói ghém vài bộ quần áo, để lại chiếc nhẫn cưới trên bàn và lặng lẽ rời đi. Nước mắt rơi lã chã, tôi tự nhủ phải quên đi tất cả để bắt đầu một cuộc sống mới.
Một năm sau, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi tìm được một công việc mới, mua được một căn hộ nhỏ và quan trọng nhất, tôi đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng. Cùng lúc đó, số phận trớ trêu lại đưa chúng tôi gặp lại nhau. Mẹ chồng và Việt đang ngồi tại một quán cà phê quen thuộc, trông có vẻ tiều tụy hơn hẳn. Tôi bước vào, bụng đã to vượt mặt.
Mẹ chồng nhìn thấy tôi, đôi mắt bà ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Bà lắp bắp: “Con… con… Cái bụng của con…”. Việt nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, vừa có sự hối hận, vừa có sự ngỡ ngàng.
Tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười của sự giải thoát và chiến thắng. Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt xuống bàn một tờ giấy. Đó là kết quả xét nghiệm ADN của Việt và đứa con trong bụng Mai. Mẹ chồng và Việt run rẩy cầm lấy tờ giấy. Dòng chữ “Mối quan hệ cha-con: KHÔNG” như một nhát dao chí mạng. Đứa bé đó không phải con của Việt.
Tờ giấy thứ hai, tôi đưa cho họ, là kết quả xét nghiệm cách đây hai năm. “Kết luận: Tinh trùng đồ bất thường, không có khả năng sinh con tự nhiên.” Bác sĩ đã chẩn đoán Việt vô sinh. Tôi không muốn anh ấy lo lắng nên đã giấu kín bí mật này.
Mẹ chồng và Việt nhìn hai tờ giấy, tay run rẩy, mắt ngấn lệ. Mẹ chồng ngã quỵ xuống ghế, còn Việt thì gục đầu trên bàn, khuôn mặt trắng bệch. Họ đã phán xét tôi, bỏ rơi tôi, vì một sự thật mà chính họ không hề hay biết. Còn tôi, giờ đây đang mang trong mình một thiên thần, một giọt máu của người đàn ông đã yêu thương tôi vô điều kiện trong suốt một năm qua. Tôi rời đi, bỏ lại sau lưng những con người đã từng là gia đình.
News
Vụ nam du khách mattich rừng Cúc Phương: Phát hiện nhiều manh mối đáng ng;ờ, 1 việc lạ chưa từng xảy ra tại đây
Trong quá trình tìm kiếm, lực lượng chức năng phát hiện dòng chữ khắc trên vách đá dưới hang sâu,…
CHÍNH THỨC: Hà Thị Lai Hạ gi;;e;t chồng bởi nhát d;;ao vào mạn sườn trái có thể bị t;ử h;;ì;;nh hoặc chung thân
Theo phân tích của luật sư, nếu hành vi giết người được xác định có “tính chất côn đồ” thì…
Hàng xóm chia sẻ điều ngỡ ngàng về người vợ gi;;e;t chồng tại Phú Thọ, nghe mà sởn da gà
Sau khi xảy ra vụ án Hà Thị Lai Hạ (23 tuổi) ra tay sát hại chồng tại xã Phú…
Tiết l;ộ bất ngờ của hàng xóm về Hà Thị Lai Hạ: Không ngờ ngày thường lại đối xử với chồng như vậy
Sau khi xảy ra vụ án Hà Thị Lai Hạ (23 tuổi) ra tay sát hại chồng tại xã Phú…
Tổ ấm 600m2 của Lệ Quyên và Lâm Bảo Châu toát ra đậm đặc mùi t;i;ền
Biệt thự 600 m2 nơi Lệ Quyên và Lâm Bảo Châu chung sống được thiết kế theo phong cách cung…
Bảo mẫu khóc nghẹn khi kể về 5 năm nuôi dạy bé Lavie, tiết lộ nhiều lúc bé ng;a;ng bư;ớ;ng, cô phải học làm mẹ dù chưa từng sinh con
Bảo mẫu Họa Mi cho biết đối mặt nhiều áp lực, khó khăn trong quá trình nuôi dạy bé Lavie…
End of content
No more pages to load