Nhà ông Tân đã chuyển về làng sinh sống được hai năm. Những ngày đầu, ai cũng mừng vì có người mới về, nhất là khi nhìn ngôi nhà to đẹp, xe cộ đầy đủ. Nhưng sau một thời gian, người dân bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ về ông Tân. Ông không giao tiếp, không chào hỏi ai, và luôn giữ khoảng cách. Mỗi lần có đám ma ở xóm, ông chỉ lẳng lặng đứng trong nhà, không thèm ra ngoài. Cái vẻ lầm lì của ông khiến người trong làng đâm ra ngờ vực.

Một hôm, bà Hương, người hàng xóm ngay cạnh nhà ông, nói với chồng:

“Ông Tân làm sao mà lạ quá! Mới đây có đám ma của bà Sáu, người ở cạnh nhà anh Thắng. Mình có sang giúp một chút, ông ấy cũng không thèm ra nhìn lấy một cái. Mấy lần rồi, đám nào đám nấy, ông cũng chẳng thèm sang.”

Chồng bà Hương, ông Thành, gật đầu: “À, tôi cũng để ý mấy hôm nay. Ông ấy sống như cái bóng vậy. Chắc có chuyện gì đó.”

Thế nhưng, cái sự kỳ lạ của ông Tân càng trở nên rõ ràng hơn khi con trai cả của ông chuẩn bị cưới vợ.

Sáng hôm đó, ông Tân bận rộn đi đến từng nhà trong làng, tay cầm thiệp cưới. Ông gõ cửa từng nhà, gương mặt cứng nhắc nhưng lễ phép.

“Chào anh chị, tôi là Tân, nhà bên kia. Hôm nay con trai tôi cưới vợ, mời các anh chị đến dự tiệc,” ông nói, giọng lạnh lùng, không hề có một chút ấm áp.

Bà Mai, người hàng xóm đối diện, nhìn ông Tân với vẻ bất ngờ: “Ồ, vậy là mừng quá. Nhưng sao… tôi thấy anh ít giao lưu với mọi người lắm nhỉ?”

Ông Tân chỉ nhếch miệng cười một chút, rồi cúi đầu: “Dạ, tôi cũng ít giao du, nhưng hôm nay có tiệc, mong mọi người đến ủng hộ.”

Bà Mai cũng chỉ biết cười trừ, rồi nhận thiệp, dù trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Ngày cưới của con trai ông Tân đến, cả xóm làng đều thấy bất ngờ khi ông tổ chức một bữa tiệc linh đình. Mâm cỗ được bày ra từ sáng sớm, từ các món cao lương mỹ vị đến những món ăn đặc sản, tươm tất đầy đủ. Những người phục vụ tất bật di chuyển trong sân nhà ông. Mọi thứ đều trông rất hoành tráng.

Tuy nhiên, khi ngày lễ bắt đầu, số người đến tham dự lại thưa thớt. Bà Mai, bà Hương và một vài người hàng xóm cũng lén nhìn nhau, mỉm cười rồi lại quay mặt đi, không dám tham gia. Lác đác chỉ có vài người đến.

“Chắc họ ngại vì ông ấy ít giao lưu với mọi người thôi,” bà Mai nói với bà Hương, “Chẳng ai hiểu vì sao ông ấy cứ lạnh lùng vậy.”

Bà Hương cũng thở dài, ngó sang phía sân nhà ông Tân, nơi những mâm cỗ còn nguyên vẹn.

Nhưng điều khiến cả gia đình ông Tân tái mặt lại đến vào lúc kết thúc buổi tiệc. Một món quà được gửi đến nhà ông, một món quà trông rất đơn giản, nhưng lại khiến ông Tân giật mình. Đó là một hộp quà nhỏ, không có thiệp, chỉ đơn giản là một chiếc hộp gói giấy kèm một sợi dây thừng. Khi mở ra, bên trong là một bức tranh. Một bức tranh vẽ cảnh cũ kỹ của một đám ma, không ai khác, chính là đám ma của bà Sáu, người mà ông Tân chưa từng thăm viếng.

Những người trong nhà ông Tân nhìn nhau, sự khó chịu rõ ràng trên mặt họ. Ông Tân, vốn ít khi lộ cảm xúc, cũng không khỏi ngạc nhiên. Bức tranh này như một lời nhắc nhở đanh thép về cái thái độ lạnh nhạt, không quan tâm của ông suốt bao năm qua.

“Cái gì thế này?” ông Tân lẩm bẩm, nhìn chiếc hộp trong tay.

Bà Lan, vợ ông, cũng không dám nói gì. Bà chỉ im lặng nhìn chồng, mắt đầy lo âu. Cả gia đình ông Tân đều cảm thấy một sự bẽ bàng, nhưng lại không thể phủ nhận rằng đây chính là cái giá mà ông phải trả cho sự xa cách của mình.