Tôi mới chuyển về khu này được gần năm. Mọi thứ yên bình cho đến khi nhà hàng xóm bên cạnh – một gia đình từ tỉnh khác dọn về – bắt đầu… hát karaoke mỗi tối.

Tiếng nhạc inh ỏi bắt đầu từ tầm 8 giờ tối, kéo dài đến tận 11 giờ đêm. Không phải chỉ hát một bài cho vui đâu – là cả đại nhạc hội, đủ giọng già, trẻ, lớn, bé.

Ba hôm đầu tôi cố nhịn. Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm, tôi bắt đầu cáu.

Tối hôm đó, gần 11h, sau khi con tôi thức dậy khóc lần thứ ba vì tiếng nhạc, tôi sang gõ cửa.

Cạch… cửa mở ra. Một thanh niên ngoài ba mươi, mặc áo phông, tay cầm micro. Bên trong vẫn vang lên giọng ai đó đang hát “Tình cha ấm áp như vầng thái dương…”

Tôi (khó chịu):
“Anh ơi, nhà có người già với trẻ nhỏ. Anh chị hát như vầy mỗi tối, tụi nhỏ không ngủ nổi, người lớn cũng mất ăn mất ngủ.”

Người thanh niên khựng lại một chút, không nói gì. Anh ta chỉ quay vào trong, nói nhỏ:

“Thôi tắt đi.”

Sau đó, tiếng nhạc im bặt.

Tôi về, lòng còn cồm cộm khó chịu. “Mấy người vô ý thức thật. Mới chuyển đến đã vậy…”


Hôm sau, tôi đang chuẩn bị cơm tối thì nghe tiếng xe cứu thươngtiếng khóc thút thít từ nhà đó. Tò mò, tôi hé cửa nhìn thì thấy…

Một chiếc bàn tang được dựng vội trước sân. Ảnh thờ là một ông lão khoảng 70-75 tuổi, nét mặt hiền hậu.

Tôi sững người.

Gặp bà tổ trưởng đi ngang, tôi hỏi nhỏ:

Tôi: “Nhà mới kia có chuyện gì vậy chị?”

Bà tổ trưởng (thở dài):
“Bố họ mới mất đêm qua. Bác bị ung thư giai đoạn cuối, mấy tháng nay đau yếu lắm rồi. Họ biết bác không còn sống được bao lâu nữa, nên tối nào cũng ráng hát karaoke với bác. Bác thích văn nghệ lắm.”

“Có hôm tôi đi ngang, còn thấy bác cười, vỗ tay, còn nói: ‘Để mai ba ráng hát với tụi con một đêm nữa.’ Nghe mà đau lòng lắm…”

Tôi cứng người. Trong đầu vang lên những câu hát tối hôm qua… “Tình cha ấm áp như vầng thái dương…”

Hóa ra, đó là lời từ biệt của người cha với con cái. Là tiếng cười cuối cùng của một người sắp lìa đời.

Tối đó, tôi đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn leo lét từ nhà bên. Không còn tiếng nhạc nữa. Chỉ còn tiếng tụng kinh, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nấc của ai đó.

Tôi rút điện thoại, nhắn một tin:

“Em xin lỗi vì hôm qua sang phàn nàn. Em không biết bác đang bệnh. Mong anh và gia đình giữ gìn sức khỏe. Bác ra đi thanh thản.”

Không ai trả lời, nhưng vài phút sau, đèn trong nhà bên chớp một cái, như ai đó hiểu tấm lòng tôi.


Từ đó, mỗi khi đi ngang qua căn nhà ấy, tôi lại khẽ cúi đầu.

Không còn tiếng nhạc vang lên mỗi tối. Nhưng trong lòng tôi, vẫn còn mãi một đêm nhạc buồn cuối đời, chan chứa yêu thương.