Trưa hè oi ả, nắng đổ rát mái nhà ngói đỏ. Trong sân, dưới rạp cưới được che bạt kỹ càng, khách khứa đã ngồi đầy đủ, bàn tiệc bốc khói thơm lừng, tiếng cười nói rộn ràng. Chỉ có… nhà gái, từ trong ra ngoài, nét mặt ai cũng căng như dây đàn.

Cô dâu Hương đứng ngay hiên nhà, váy trắng tinh khôi, tay nắm chặt lấy đồng hồ đeo tay, mắt dán ra cổng. Mẹ cô – bà Tuyết – đi đi lại lại, thở dài không ngớt.

– Gọi được chưa con? – Bà hỏi, giọng bắt đầu run run.

– Không… không bắt máy mẹ ạ. – Hương mím môi, nước mắt như trực trào.

Đã quá giờ đón dâu gần một tiếng. Không bóng xe hoa, không chú rể, không lời nhắn.

Tiếng xì xào nổi lên khắp rạp:
– Hay nhà trai gặp tai nạn?
– Hay… chú rể trốn?

Rồi bất ngờ, một người chạy hớt hải từ ngoài cổng vào, mặt tái mét:
– Báo với nhà gái! Báo với nhà gái! Chú rể… bị bắt rồi!

Tất cả như vỡ oà. Bà Tuyết khuỵu xuống đất. Hương trố mắt, líu lưỡi:
– Anh ấy… bị bắt? Vì… vì sao?

Người kia thở dốc:
– Công an ập vào nhà trai sáng sớm. Họ điều tra đường dây lừa đảo online. Chú rể… đứng tên tài khoản rửa tiền. Họ theo dõi mấy tháng nay rồi. Sáng nay đúng giờ chuẩn bị đón dâu thì bị bắt ngay tại cổng.

Không gian như chết lặng.

Một bà bác nhà gái đứng dậy gắt lên:
– Trời ơi! Sao lại để con bé nhà tôi sắp lấy thằng lừa đảo? Nó giả vờ làm dân IT ngoan hiền, ai ngờ!

Tiếng ồn ào hỗn loạn. Có người bắt đầu rời tiệc. Có người thương cảm, người khác chỉ trỏ bàn tán.

Hương đứng sững, nước mắt cuối cùng cũng rơi. Mẹ cô nắm chặt tay con gái:
– Con à, trời thương con đấy. Thà biết sớm còn hơn bị cả đời lừa dối. Đừng tiếc cái váy này, đừng tiếc cái đám cưới này. Con vẫn còn cả tương lai.

Hương gật đầu, lau nước mắt, giọng run nhưng rõ ràng:
– Mẹ, con không sao. Đời con còn dài. Hôm nay không có chú rể, thì mai mốt con tự cưới lại chính mình… cho đàng hoàng!

Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên từ mấy người bạn thân của cô trong rạp. Một người lên tiếng:
– Hương! Bỏ tiệc thì phí lắm! Mình biến hôm nay thành lễ chia tay quá khứ dối trá đi!

Mọi người như được kéo khỏi đám mây u ám. Nhạc bật lại, tiếng cười dần quay về.

Cô dâu Hương bước vào rạp, tay không có chú rể, nhưng đầu ngẩng cao. Đám cưới không còn, nhưng lòng tự trọng thì vẫn nguyên vẹn.