Anh Hoàng – người đàn ông từng có tất cả, giờ chỉ còn lại biệt thự lạnh lẽo và cậu con trai lên bảy. Vợ anh đã mất trong một vụ tai nạn ô tô cách đây 5 năm, giữa lúc cuộc sống đang viên mãn nhất. Từ đó, anh khóa trái trái tim mình, sống vì công việc và con.

Một đêm mưa lạnh, trên đường từ công ty về, anh dừng xe khi thấy một người phụ nữ co ro bên vỉa hè, run rẩy trong lớp áo rách. Điều khiến anh chấn động không phải hoàn cảnh của cô, mà là gương mặt – hao hao giống vợ anh năm xưa.

Anh hạ kính xe.

“Cô ổn chứ?”

Người phụ nữ ngẩng lên, đôi mắt đượm nước mưa, khẽ lắc đầu. Giọng cô nhẹ như gió:

“Tôi… không có nơi để đi.”

Anh không hiểu điều gì thúc đẩy mình làm vậy, nhưng anh mở cửa xe, đón cô về biệt thự. Sau khi tắm rửa, ăn chút cháo nóng, cô kể tên mình là Mai, không người thân, từng làm bảo mẫu.

Vài ngày sau, anh quyết định giữ cô lại chăm sóc con trai. Cậu bé nhanh chóng quý cô Mai – người phụ nữ dịu dàng và đầy kiên nhẫn. Nhà dần có tiếng cười. Còn anh – anh bắt đầu mơ những giấc mơ bình yên tưởng chừng đã vĩnh viễn mất đi.

Ba tháng sau, anh cầu hôn Mai. Không phải vì sự giống vợ xưa, mà vì một điều gì sâu hơn – thứ mà chỉ khi trái tim mở lại, người ta mới cảm nhận được.


Họ làm lễ cưới đơn giản, không ồn ào. Nhưng chỉ hai ngày sau, mọi thứ bắt đầu vỡ ra.

Trong lúc chơi trốn tìm, con trai anh vô tình tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ giấu sau kệ sách thư viện. Bên trong là những bức ảnh cũ. Một trong số đó khiến anh Hoàng chết sững: Mai – trong bộ váy dạ hội, đứng cạnh Trần Quốc Minh – kẻ thù thương trường từng khiến anh trắng tay suýt phá sản.

Đêm đó, anh gọi Mai vào thư viện. Trên bàn, tấm ảnh nằm im lìm như một lời buộc tội.

“Cô là ai?” – Anh gằn giọng.

Mai im lặng vài giây, rồi rút ra một tấm thẻ căn cước cũ.

“Tôi là Trần Thảo Mai. Con gái ông Trần Quốc Minh.”

“Vậy cô tiếp cận tôi để làm gì? Vì tiền? Hay vì trả thù cha tôi từng thắng cha cô?”

Mai nhìn anh, ánh mắt rắn rỏi hơn bao giờ hết:

“Tôi đến để điều tra. Để tìm ra sự thật về cái chết của vợ anh. Người từng là bạn thân nhất của tôi.”

Không khí đông cứng.

“Cái chết của cô ấy… không phải tai nạn. Tôi nghe được cha tôi gọi điện cho một người đàn ông, bảo: ‘Lo dọn kẻ cản đường Hoàng.’ Hôm sau, vợ anh mất.”

“Cô đang vu khống cha mình à?”

“Không. Tôi đang chuộc lỗi. Tôi bỏ nhà đi, đổi tên, làm vô gia cư… chỉ để đến gần anh. Tôi không ngờ mình lại yêu anh thật.”

Hoàng bước lùi lại. Bao ký ức ùa về. Cú điện thoại vô danh cảnh báo trước hôm tai nạn. Tài xế không rõ danh tính biến mất sau vụ việc. Một bản báo cáo điều tra nội bộ bị ai đó ém nhẹm.

Mai nhìn thẳng vào anh.

“Em có bằng chứng. Một đoạn ghi âm và danh sách những người liên quan. Nhưng có người đang theo dõi. Tối qua, có kẻ đột nhập thư viện, cài máy nghe trộm.”

Ngay lúc đó, điện thoại anh đổ chuông. Đầu dây bên kia là trợ lý cũ – Trịnh Văn Dương. Giọng ông ta run rẩy:

“Cậu Hoàng… tôi… tôi phải nói thật… năm xưa tôi là người lái xe. Tôi tưởng chỉ dọa thôi, ai ngờ…”

Điện thoại cúp ngang. Tin nhắn cuối cùng hiện lên: “Xin lỗi.”

Cả hai nhìn nhau – không còn là chủ và người làm. Không còn là tỷ phú và gái vô gia cư. Mà là hai con người lạc lõng, cùng bị cuốn vào một âm mưu.

Mai thì thầm:
“Nếu anh muốn dừng lại, em sẽ rời đi.”
Hoàng nắm tay cô:
“Không. Chúng ta sẽ đi đến tận cùng.”