Tôi rời quê vào Bình Dương làm công nhân từ khi con trai tôi mới lên ba. Mỗi tháng, dù cuộc sống nơi xứ người chẳng dư dả gì, tôi vẫn cố gửi về cho anh chị dâu 5 triệu nhờ nuôi thằng bé. Tôi tin tưởng họ – người thân, máu mủ – và biết rằng họ sẽ thương cháu như con ruột.

Thấm thoắt ba năm trôi qua. Công việc bấp bênh, tôi ít có dịp về quê. Một lần, xưởng cho nghỉ đột xuất, tôi bắt xe về bất ngờ, không báo trước. Tôi mong được ôm con vào lòng, mong thấy nó lớn hơn, khỏe hơn, vui hơn.

Nhưng về tới nhà, vừa bước vào sân, tôi khựng lại. Qua khe cửa bếp, tôi thấy con ngồi ăn cơm trắng chan nước tương, không có lấy một miếng thịt, miếng rau. Cơm thì khô, thậm chí cháy cạnh. Nó ăn ngon lành mà chẳng biết tôi đang đứng đó, nghẹn ngào.

Tôi giận run người. Bao tháng trời gửi tiền về, vậy mà để con tôi ăn uống thế này sao? Tôi lao vào nhà, chất vấn chị dâu bằng tất cả sự uất ức dồn nén.

Chị không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo tôi ra phía sau vườn. Ở đó, tôi thấy đứa con gái út của chị đang nằm trên giường, người gầy rộc, truyền nước. Chị bảo:

– Cháu nó bệnh nặng mấy tháng nay. Tiền em gửi về, chị dùng phần lớn để chạy chữa cho nó. Cơm trắng chan nước tương là chị vẫn thường ăn, nhưng hôm nay chị bận trông cháu, không kịp nấu nướng, nên con em tự lấy phần chị để ăn. Nó thương chị lắm. Nó nói: “Cô Hai bệnh, để con ăn cơm chan nước tương cũng được.”

Tôi chết lặng. Nỗi giận dữ tan biến, chỉ còn lại là hối hận và xấu hổ. Tôi ôm chị dâu, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào xin lỗi.

Hóa ra, tình thương không phải lúc nào cũng thể hiện bằng mâm cao cỗ đầy. Đôi khi, một bữa cơm trắng lại nói lên tất cả.