Tôi tên Nam. Vợ tôi mất cách đây hai năm trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Hung thủ đã bỏ trốn khỏi hiện trường, để mặc cô ấy nằm lại giữa đường trong đêm mưa tầm tã. Tôi đã sống hai năm trong dằn vặt, đau đớn và giấc mơ dang dở không còn ai chia sẻ. Cảnh sát từng mở cuộc điều tra, nhưng manh mối quá mờ nhạt, vụ án bị xếp lại. Tôi vẫn luôn tin: một ngày nào đó, tôi sẽ tìm ra kẻ đã hủy hoại gia đình mình.

Tuần trước, tôi nhận được thiệp cưới của Huyền — người bạn thân lâu năm. Chúng tôi từng có một thời tuổi trẻ đẹp đẽ nhưng rồi cô chọn một người khác, còn tôi chọn vợ tôi – người phụ nữ tôi yêu nhất. Dù lòng không yên, tôi vẫn quyết định đi dự đám cưới như một cách để khép lại quá khứ, cầu chúc bạn mình hạnh phúc.

Nhưng… ngay giây phút tôi nhìn thấy chú rể bước ra đón khách, tim tôi như bị bóp nghẹt.

Gã đó. Gương mặt ấy. Cái dáng đi khập khiễng nhẹ nơi chân trái. Cái nhíu mày quen thuộc. Tôi đã từng thấy hắn — trong đoạn camera mờ nhòe mà cảnh sát thu được từ camera hành trình một chiếc xe đỗ gần nơi xảy ra tai nạn năm xưa. Tôi đã tua đi tua lại đoạn video đó hàng trăm lần.

Tôi không nhớ rõ biển số xe, nhưng gương mặt hắn tôi không thể nào quên.

Tôi cố giữ bình tĩnh, ngồi vào bàn tiệc như bao người khác, nhưng mắt không rời khỏi chú rể một giây nào. Tôi rút điện thoại, mở đoạn video năm xưa, zoom cận mặt kẻ gây tai nạn rồi so sánh với gương mặt hắn lúc đang đi cảm ơn từng bàn.

Tôi bắt đầu run.

Không thể là trùng hợp. Không thể.

Tôi lặng lẽ ra khỏi hội trường, gọi điện cho người bạn công an cũ từng phụ trách vụ của vợ tôi.

– “Tôi tìm ra hắn rồi, Tùng à. Hắn đang ở đám cưới… làm chú rể. Gửi người đến đây ngay đi. Tôi sẽ giữ hắn lại.”

Chỉ 20 phút sau, hai cảnh sát mặc thường phục có mặt. Tôi cùng họ quay lại tiệc cưới.

Tôi tiến lên sân khấu giữa lúc cô dâu chú rể đang nâng ly.

– “Khoan đã!” – Tôi hét lên, cả hội trường im phăng phắc.

Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn.

– “Anh có nhớ vụ tai nạn ở đường Giải Phóng hai năm trước không? Cô gái bị xe tông rồi bỏ chạy. Cô ấy là vợ tôi. Và anh chính là kẻ đã giết cô ấy.”

Mặt hắn tái nhợt. Tay buông ly rượu. Huyền sững sờ quay sang:

– “Anh… đang nói cái gì vậy?”

Hắn lắp bắp, miệng run run:

– “Anh nhầm rồi… tôi không…”

Cảnh sát bước lên, xuất trình giấy tờ:

– “Chúng tôi mời anh về trụ sở để làm việc liên quan đến một vụ án cách đây hai năm.”

Đám cưới tan vỡ trong bàng hoàng. Tôi đứng đó, tim đập dồn dập. Không phải vì vui mừng. Mà vì đau đớn. Vì công lý đến quá muộn, và vì Huyền — cô ấy đã lỡ yêu nhầm một kẻ giết người.

Phiên tòa diễn ra sau hơn ba tháng điều tra. Mọi thứ sáng tỏ dần như một tấm màn bụi bị lật tung. Chiếc xe gây tai nạn năm xưa là xe thuê, hợp đồng ký dưới tên giả, biển số bị tráo, camera mờ nhưng trùng khớp với chiếc xe từng được hắn thuê qua trung gian. Và trong quá trình xét nghiệm, kỹ thuật viên tìm thấy vết sơn trùng với vết xước trên xe được ghi nhận từ hiện trường năm đó.

Hắn không còn chối được nữa.

Tôi ngồi ở hàng ghế nguyên đơn, mặc sơ mi trắng, tay siết chặt. Huyền cũng có mặt, khuôn mặt hốc hác sau ba tháng sống trong cơn ác mộng. Cô ấy ngồi lặng lẽ phía sau, không còn là cô dâu ngày nào, mà là một người phụ nữ vừa tỉnh giấc sau một cú tát trời giáng.

Hắn — Phạm Trung Kiên — đứng trước vành móng ngựa. Mắt thâm quầng, giọng khản đặc, tay run lên khi bắt đầu lời khai:

– “Tôi… tôi không cố ý giết người. Hôm đó tôi uống chút rượu với bạn, trời mưa, tôi không thấy cô ấy băng qua đường. Xe trượt… tôi phanh không kịp.”

Hắn dừng lại, ngước lên nhìn tôi, ánh mắt có gì đó như… áy náy. Giả dối hay thật lòng, tôi không phân biệt được nữa.

– “Tôi xuống xe… thấy cô ấy nằm bất động… Tôi sợ. Tôi hoảng loạn. Tôi đã giết người… Tôi không dám ở lại. Tôi bỏ đi. Tôi… tôi xin lỗi.”

Tôi nghiến răng.

– “Anh không chỉ bỏ đi. Anh sống tiếp, cưới vợ, mở công ty, tiệc tùng. Còn tôi thì chôn vợ lúc 32 tuổi, mỗi năm sinh nhật cô ấy tôi lại đi thắp nhang. Đừng nói hai chữ ‘xin lỗi’ nhẹ như thế.”

Toà im lặng.

Luật sư đưa ra báo cáo: Kiên từng có tiền án lái xe quá tốc độ, từng bị đình chỉ bằng lái một lần, nhưng vì có tiền và quan hệ nên mọi thứ chìm xuống. Lần này, hắn không còn trốn được nữa.

Chủ toạ gõ búa tuyên án:
“Bị cáo Phạm Trung Kiên bị tuyên phạt 8 năm tù giam vì tội vi phạm quy định về điều khiển phương tiện giao thông gây hậu quả nghiêm trọng và bỏ trốn khỏi hiện trường.”

Tiếng búa vang lên, dội vào lòng tôi như tiếng sấm. Không phải sung sướng, cũng không phải nhẹ nhõm. Chỉ là… kết thúc. Một chương đau đớn khép lại.

Huyền đứng ngoài hành lang toà án, cố bắt chuyện với tôi:

– “Nam… mình không biết gì cả… Mình xin lỗi.”

Tôi gật đầu, giọng trầm:

– “Cậu không cần xin lỗi. Chỉ mong sau này, hãy sống thật kỹ, thật cẩn thận. Vì không phải ai cũng có cơ hội biết bộ mặt thật của người bên cạnh mình… trước khi quá muộn.”

Tôi bước đi, nắng trưa hắt xuống bậc thềm. Có lẽ hôm nay, tôi có thể bắt đầu sống lại — không còn trong uất hận.