Tôi mới làm dâu được hai ngày.

Đám cưới diễn ra vội vã, nhưng ấm cúng. Chồng tôi – Hùng – là người mà tôi yêu từ những năm đại học. Sau vài năm yêu đương, giận hờn, rồi lại quay lại, cuối cùng tôi cũng tin rằng mình đã chọn đúng người. Anh hiền lành, biết nhường nhịn, và đặc biệt là mẹ anh – mẹ chồng tôi – luôn tỏ ra quý mến tôi.

Hôm nay, khi tôi còn đang loay hoay sắp xếp lại đồ đạc trong căn phòng mới cưới, thì nghe mẹ chồng gọi vọng lên:
“Con dâu ơi, xuống đây mẹ bảo!”

Tôi vội vã chạy xuống. Ngay giữa phòng khách, là một cô gái tầm tuổi tôi, bụng nhô cao. Cô ấy mặc chiếc váy bầu đơn giản, khuôn mặt hơi tái nhưng đôi mắt lại sáng một cách khó tả.

Tôi chưa kịp hỏi gì, thì mẹ chồng đã nhanh nhảu giải thích:
“À, đây là em họ xa bên chồng con. Nó ở quê, lên thành phố khám thai rồi tiện ghé thăm. Mẹ bảo, dâu mới mà, làm món gì ngon ngon bồi bổ cho em họ với!”

Tôi gật đầu, lòng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đi xuống bếp. Làm dâu mà, tôi nghĩ, phải niềm nở, phải chu đáo. Tôi định làm món canh gà hầm hạt sen – món mẹ chồng thích, và chắc cũng hợp cho bà bầu.

Đang loay hoay kiểm tra nguyên liệu thì sực nhớ… tôi quên mua nước mắm. Không có nước mắm thì chẳng ra được mùi. Tôi liền chạy lên phòng, định lấy ví đi mua.

Nhưng vừa lên đến đầu cầu thang, tôi bỗng khựng lại. Tiếng nói nhỏ trong phòng khách – giọng chồng tôi – vọng ra:
“Anh đã nói là để từ từ giải quyết rồi mà…”
Tiếng cô gái: “Nhưng anh im lặng suốt hai tháng. Anh tưởng em sẽ tự bỏ thai à? Giờ em bụng to rồi, em không đi đâu cả. Em đã đến nước này, bác gái cũng nói sẽ lo cho em một chỗ đứng.”

Rồi tiếng mẹ chồng tôi vọng vào, gắt nhẹ nhưng đủ khiến tôi thấy cả tim mình chùng xuống:
“Bây giờ đừng ồn ào. Con bé kia nó mới về làm dâu, chưa biết gì. Tao nói là em họ thì cứ im như thế. Mày đẻ xong, có cháu tao bế, lúc đó muốn làm gì tao cũng sắp xếp được.”

Tôi đứng lặng như trời trút sét.
Bạn gái cũ của chồng? Có bầu?
Mẹ chồng biết mà vẫn che giấu? Còn bảo tôi nấu món ngon cho cô ta bồi bổ?

Tôi đi như mộng du xuống bếp, mà không cầm theo ví, cũng chẳng còn tâm trí nấu nướng gì. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ, tay run lên.

Mọi hình ảnh trong đầu tôi vỡ vụn: lễ cưới, ánh mắt chồng nhìn tôi hôm rước dâu, lời mẹ chồng nói với họ hàng: “Con dâu tôi ngoan lắm, khéo tay hay làm…”
Tất cả… chỉ là bề mặt.

Tôi lấy điện thoại, nhắn tin cho bố:
“Bố ơi, cho con về. Con cần bố đón ngay bây giờ.”

Chưa đầy 30 phút sau, bố tôi đến. Tôi không nói với ai một lời. Tôi đi lên phòng, thu gọn đồ đạc trong im lặng. Chồng tôi ngồi ở cầu thang nhìn tôi bằng ánh mắt sửng sốt:
“Em… em làm gì vậy? Có chuyện gì sao?”

Tôi không trả lời, chỉ nói đúng một câu:
“Anh và mẹ anh giỏi thật. Nhưng tôi không ngu.”

Tôi xách vali, bước qua mặt anh – người đàn ông mà tôi từng nghĩ sẽ nắm tay suốt đời.

Mẹ chồng đứng ở cửa, còn định giữ tay tôi lại:
“Con ơi… hiểu lầm thôi, từ từ rồi tính…”

Tôi gạt tay bà ra, mỉm cười cay đắng:
“Bác nói dối giỏi thật. Nhưng tôi không đủ ngốc để nấu canh gà tẩm bổ cho người đang mang thai con của chồng tôi.”

Rồi tôi bước ra ngoài, nắng chiều xiên qua tóc, rát buốt.

Tôi về nhà mẹ đẻ, cả người như rơi vào cơn bão. Mẹ tôi khóc, bố tôi nắm chặt tay tôi, không hỏi gì, chỉ nói:
“Về đây, không sao cả. Con sống thật với lòng mình là đủ.”

Tôi không biết rồi tương lai sẽ ra sao. Chuyện hôn nhân này sẽ kết thúc như thế nào. Nhưng tôi biết, tôi đã làm điều đúng.
Tôi không thể sống trong một ngôi nhà bắt đầu bằng lừa dối, bằng sự sắp đặt để tôi trở thành “người nuôi con của người khác”.

Tôi là con gái, tôi biết yêu thương, biết hy sinh – nhưng không phải để trở thành kẻ bị lợi dụng