Câu chuyện của tôi bắt đầu từ những ngày đầu khi tôi lấy Tuấn. Anh là một người chồng mà tôi yêu thương hết lòng, và tôi luôn tin rằng tình yêu của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng có lẽ, cuộc sống không bao giờ đơn giản như vậy.

Tuấn, anh ấy là người rất ham học hỏi. Khi tôi thấy anh có cơ hội học thạc sĩ ở Hà Nội, tôi không ngần ngại hy sinh tất cả. Tôi thu xếp mọi thứ, chăm sóc hai đứa con nhỏ, rồi mỗi sáng ra chợ bán hàng tạp hóa để kiếm tiền. Những đồng tiền mồ hôi, nước mắt ấy đều dành hết cho việc học của anh.

Ban đầu, Tuấn luôn gọi về hỏi han tôi, hỏi về công việc, về các con, về cuộc sống ở quê. Tôi cảm thấy ấm lòng vì biết anh vẫn còn nhớ đến tôi, vẫn còn quan tâm đến gia đình. Nhưng rồi, sau ba tháng, những cuộc gọi ấy bắt đầu thưa dần. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng vì tự hào với sự hy sinh của mình, tôi không dám chia sẻ với ai, thậm chí không dám nói với anh về những lo âu trong lòng.

Cuối tuần đó, tôi thu xếp công việc và quyết định lên Hà Nội thăm anh. Tôi không nghĩ mình sẽ tìm thấy gì khác ngoài sự vui vẻ của một gia đình đoàn tụ. Nhưng khi đến nơi, tôi thấy một cảnh tượng khiến trái tim tôi như vỡ vụn. Tuấn, chồng tôi, đang dẫn một cô gái xinh đẹp xuống xe, cả hai cười nói vui vẻ, thân thiết, và cùng nhau đi vào nhà. Tôi đứng đó, tim tôi như thắt lại, không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

Tôi quay lưng, không nói một lời, ra về. Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng cảm giác bị phản bội quá lớn khiến tôi không thể bình tĩnh được. Về nhà, tôi không nói với Tuấn một lời. Nhưng tối đó, tôi quyết định sẽ không để mọi thứ trôi qua như vậy. Tôi phải làm rõ ràng mọi chuyện.

Tôi bắt đầu điều tra về cô gái kia. Tôi âm thầm tìm kiếm thông tin, lục lọi các mạng xã hội, hỏi thăm bạn bè, người quen. Và rồi, tôi phát hiện ra sự thật động trời: cô gái ấy không phải là một sinh viên ngoan hiền như Tuấn nghĩ. Cô ta là một “con mồi” chuyên đi đào mỏ, từng cặp với rất nhiều người đàn ông, không chỉ ở Hà Nội mà còn ở các tỉnh thành khác. Cô ta lợi dụng tình cảm của những người đàn ông, chỉ để có tiền bạc và cuộc sống xa hoa.

Tôi không biết vì sao tôi lại âm thầm theo dõi đến mức này, nhưng một điều là rõ ràng: tôi không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy. Tôi cần phải cho Tuấn thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ anh đã đặt niềm tin.

Tôi thu thập tất cả chứng cứ, những bức ảnh, tin nhắn, thậm chí cả những câu chuyện mà những người khác đã kể về cô gái đó. Sau khi đã có đủ, tôi soạn một tin nhắn dài gửi cho Tuấn. Nội dung là một bảng chi tiết các khoản tiền tôi đã chi tiêu để nuôi anh học, những hy sinh vô điều kiện trong suốt thời gian qua, và tất cả các thông tin tôi đã tìm ra về cô gái kia. Và đính kèm vào đó là lá đơn ly hôn.

“Anh đã chọn cô ta, em cũng đã chọn con đường của mình. Đây là tất cả những gì anh cần biết, và em không còn gì để nói nữa,” tôi viết.

Tuấn ngay lập tức gọi cho tôi, nhưng tôi không trả lời. Anh gửi tin nhắn, nhưng tôi cũng không đọc. Sáng hôm sau, anh về quê, tay vẫn cầm theo điện thoại, mặt mày hốc hác như người mất hồn. Anh đến gặp tôi, ánh mắt hoảng loạn. Nhưng lần này, tôi không cho anh cơ hội biện minh.

“Tại sao em làm vậy?” Anh hỏi trong sự ngỡ ngàng, nhưng tôi chỉ bình thản nói: “Anh đã lừa dối em, và em không có lý do gì để tiếp tục sống trong sự dối trá đó nữa.”

Tôi nhìn vào mắt anh, và rồi tôi nói tiếp: “Cảm ơn anh vì tất cả, nhưng anh không xứng đáng có em nữa. Từ giờ, mỗi người sẽ đi một con đường riêng. Đơn ly hôn em đã gửi, và em sẽ không thay đổi quyết định này.”

Tuấn đứng sững, không biết phải làm gì. Anh nhìn tôi một cách thất thần, nhưng tôi không còn cảm thấy gì ngoài sự bình thản. Tôi đã làm đúng, và tôi sẽ tiếp tục sống cho bản thân mình.

Đó là cách tôi kết thúc cuộc hôn nhân đã kéo dài suốt bao năm. Không phải vì tôi không yêu Tuấn nữa, mà vì tôi đã yêu chính mình nhiều hơn.