Ngày giỗ bố tôi đã đến. Mỗi năm, dù có bận rộn đến đâu, tôi luôn giữ truyền thống về quê làm giỗ cho ông, nhớ lại những kỷ niệm cũ, những buổi sáng ông ngồi bên bàn uống trà và kể những câu chuyện xưa. Nhưng năm nay, tôi không thể làm được như mọi năm.
Chồng tôi không tỏ ra háo hức với ý định này. Anh nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu khi tôi nhắc đến chuyện về ngoại. “Em thật sự muốn đi à? Bố mẹ anh đang ở đây, họ đến thăm mà em lại muốn bỏ về ngoại sao?” – anh nói, giọng đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Tôi cứng người, không tin vào những gì mình vừa nghe. “Đây là giỗ của bố em, anh biết không? Cái ngày quan trọng này không thể bỏ qua.” Tôi cố gắng lý giải, nhưng anh không thèm nghe, chỉ tiếp tục nói trong vẻ mặt lạnh nhạt: “Em cứ gửi tiền cho vợ chồng em gái lo liệu giỗ. Anh không thể đi, bố mẹ anh ở đây mà.”
Tôi đứng đó, không thốt nên lời. Cảm giác như ai đó vừa xô đẩy tôi vào một cái hố sâu. Cái gì gọi là “giỗ”? Là một lần nữa dành cho tôi là người làm việc vặt, người lo mọi thứ cho gia đình, còn anh – chồng tôi, lại không muốn tham gia vào bất kỳ chuyện gì mà chỉ biết hưởng thụ.
Nỗi buồn trong tôi càng thêm nặng nề khi anh ấy quay đi mà không hề nhìn lại. Tôi đứng đó một lúc, rồi vội vàng vào bếp, không muốn để cho sự im lặng giết chết tâm trạng mình.
Nấu ăn là một cách để tôi giải tỏa nỗi đau. Tôi làm một mâm cơm đầy đủ như thường lệ – nhưng lần này có gì đó khác biệt. Đó không chỉ là một bữa ăn, đó là sự dâng hiến của tôi, là lời chia tay với những gì anh không thể hiểu. Tôi nấu canh rau mồng tơi, thịt kho hột vịt, và món cá kho tộ – những món mà bố tôi rất thích. Nhưng hôm nay, mỗi nguyên liệu trong mâm cơm này như thấm đẫm nỗi niềm, thấm đẫm sự cô đơn.
Khi mâm cơm đã xong, tôi bưng ra đặt lên bàn, rồi ngồi đối diện với bức ảnh của bố. Nước mắt không ngừng rơi, nhưng tôi không kìm được. Những ký ức về ông lại ùa về. Bố tôi đã hy sinh cả đời cho gia đình, và bây giờ, tôi là người duy nhất ở lại đây để giữ gìn những kỷ niệm đó.
Khi chồng tôi về, anh bước vào nhà, nhìn thấy mâm cơm, khuôn mặt anh tái xanh như vừa nhìn thấy một thứ gì đó rất kỳ lạ. Anh không nói lời nào, chỉ đứng im một lúc, mắt đột ngột chuyển qua khuôn mặt tôi với ánh nhìn mà tôi chưa từng thấy. Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng có một điều tôi chắc chắn – anh không vui.
“Em… em làm gì thế này?” – anh cất giọng, nhưng lần này không còn chút cứng rắn nào, chỉ là sự lạ lẫm. “Chúng ta không đi đâu cả. Em lại tự làm mâm cơm này sao?”
“Em làm mâm cơm cho bố,” tôi trả lời, cố giữ giọng nói bình tĩnh. Nhưng trong lòng tôi, có một cảm giác nghẹn ngào không thể tả.
Anh im lặng một lúc, rồi nhìn tôi với ánh mắt không thể hiểu nổi. “Tôi đã nói rồi, em không cần phải làm vậy. Em không thấy sao, bố mẹ anh đang đến, họ mới là người cần được chăm sóc.”
Tôi cảm thấy như có một vết cắt vừa rạch vào trái tim mình. Mâm cơm này không chỉ là cho bố tôi, mà là cho sự tôn trọng và yêu thương mà tôi dành cho gia đình mình. Và giờ đây, tôi bị đối xử như thể mình chỉ là một người vô giá trị, không đáng để chia sẻ nỗi buồn, không đáng để tham gia vào những giây phút quan trọng.
Tôi đứng dậy, quyết định không im lặng thêm nữa. “Anh không hiểu, đúng không? Đây là giỗ của bố em, không phải của bố anh. Anh không muốn đi thì không sao, nhưng em vẫn phải làm tròn bổn phận của mình.” Tôi nói trong hơi thở gấp, mắt bắt đầu ngấn lệ.
Anh nhìn tôi, gương mặt anh giờ đây không còn nét lạnh lùng như lúc trước, mà đầy sự lo lắng. Nhưng tôi không quan tâm nữa. “Em… em không thể mãi sống trong bóng tối của những sự lựa chọn sai lầm của anh. Em là vợ anh, nhưng anh không thể tôn trọng cảm xúc của em, không thể đứng bên cạnh em trong những khoảnh khắc này.”
Anh tái mặt, rồi cuối cùng chỉ biết vội vã nói: “Em… em đừng như vậy. Anh sẽ đưa em về ngoại, đi thôi.”
Tôi không phản ứng gì, chỉ im lặng đi theo anh. Anh đưa tôi về ngoại trong sự im lặng nặng nề, không nói thêm lời nào. Nhưng trong lòng tôi, một phần của tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi biết, dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã làm đúng. Vì sự kính trọng và tình yêu tôi dành cho bố, tôi không bao giờ quên. Còn anh, có lẽ anh sẽ mãi không hiểu.
News
Cùng mẹ chồng dùng bữa tại nhà hàng, khi tôi gọi đĩa tôm hùm, mẹ chồng có hành động khiến tôi quyết dừng đám cưới
Ngày chuẩn bị kết hôn, tôi mời mẹ chồng tương lai đến nhà hàng dùng bữa. Bà khó chịu ra…
Sếp cũ vay tôi 3 triệu trả tiền bữa ăn, tôi biếu luôn, ngày hôm sau nhận cuộc gọi từ thư ký của sếp mà bất ngờ
Tôi không thể ngờ, sếp cũ lại vì một bữa cơm 3 triệu đồng mà đưa ra lời đề Rời…
Con trai đỗ ĐH điểm cao, tôi đi khoe khắp làng trên xóm dưới. 2 hôm sau đưa con đi ăn cỗ, tôi nh;ụ;c nh;ã muốn quay về nhà
Dù là người thân, bạn bè, đồng nghiệp hay hàng xóm, hễ có dịp là tôi lại vô tình nhắc…
Mồ côi cha mẹ, cậu bé ở với dì ruột ốm bệnh, ngày lên đại học cả làng góp tiền lo cho
An mồ côi cha mẹ từ năm lên bảy, sau một tai nạn lao động nghiêm trọng ở công trường…
Đi làm công nhân Bình Dương mỗi tháng gửi cho chị dâu 5 triệu nuôi con mà thấy con ăn cơm trắng
Tôi rời quê vào Bình Dương làm công nhân từ khi con trai tôi mới lên ba. Mỗi tháng, dù…
Lấy chồng già hơn 30 tuổi bị cả làng bàn tán, đêm tân hôn tôi sững sờ thấy anh lấy ra một thứ
Tôi lấy chồng năm 26 tuổi, sau vài tháng quen nhau qua lời giới thiệu của bác họ. Anh hơn…
End of content
No more pages to load