Chiều nay, thằng Hùng – con trai duy nhất của vợ chồng tôi – bất ngờ về quê. Nó ít khi về, phần vì công việc, phần vì bảo “về quê chán lắm, không có gì chơi”.
Vừa bước vào nhà, chưa kịp uống chén nước, nó đã nói thẳng:

“Bố mẹ, con định mua căn chung cư mới rộng hơn, cho bọn trẻ có phòng riêng. Con cần vay bố mẹ 500 triệu, vài năm con sẽ trả.”

Tôi lặng người. 500 triệu là gần như tất cả số tiền mà vợ chồng tôi dành dụm cả đời, phòng khi tuổi già đau ốm. Tôi nhìn sang bà nhà, thấy đôi mắt bà ngấn nước nhưng không dám nói gì.

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
“Con à, số tiền đó bố mẹ để lo tuổi già. Giờ bố mẹ không giúp được đâu. Các con phải tự xoay xở thôi.”

Mặt Hùng tối sầm lại. Nó ăn cơm mà chẳng nói câu nào. Ánh mắt nó lạnh lùng, lẫn chút hằn học. Bữa cơm quê vốn đạm bạc, hôm nay chan thêm vị đắng.

Tối đến, nhà tắt đèn. Tôi và bà nhà nằm mà không tài nào ngủ được. Trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh thằng con trai duy nhất, với ánh mắt trách móc. Tiếng quạt trần quay kẽo kẹt như xát vào lòng.

Gần nửa đêm, điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn từ con dâu:

“Bố mẹ ơi, hôm nay anh Hùng nóng tính quá, con xin lỗi thay anh. Anh ấy áp lực nhiều lắm, nợ ngân hàng chưa trả xong, công việc cũng bấp bênh. Con không muốn bố mẹ phải khổ vì tụi con. Chỉ cần bố mẹ khỏe mạnh, tụi con mới yên lòng.”

Tôi đọc đi đọc lại, cổ họng nghẹn đắng. Nước mắt trào ra. Không phải vì giận con, mà vì thương. Cả đời tôi cày cuốc, tích cóp từng đồng, cũng chỉ mong con cái bớt khổ.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, rút từ sổ tiết kiệm 200 triệu, bắt xe lên thành phố. Đến nơi, Hùng và vợ đang loay hoay với bọn trẻ. Tôi đặt phong bì lên bàn, nhìn thẳng vào mắt con:

“Bố mẹ chỉ giúp được thế này thôi. Con ráng lo phần còn lại. Nhà rộng hay hẹp không quan trọng bằng gia đình hòa thuận, hiểu nhau.”

Hùng cầm phong bì, cúi đầu im lặng. Con dâu lặng lẽ lau nước mắt. Lần đầu tiên, tôi thấy căn hộ nhỏ của chúng nó sáng lên vì một nụ cười thật lòng.

Tôi ra về, lòng nhẹ nhõm. 200 triệu không lớn, nhưng có thể giúp con một bước. Quan trọng hơn, tôi biết mình vẫn giữ lại được một phần bình yên tuổi già – và tình cảm cha con đã kịp hàn gắn sau một đêm dài.