Bà Hạnh đã ngoài năm mươi, sống một mình trong ngôi nhà cấp bốn ở ngoại ô Nam Định. Con trai duy nhất – Quân – sau khi học xong đại học thì lên Hà Nội lập nghiệp. Mấy năm trời, nó hiếm khi về thăm, thỉnh thoảng chỉ gọi điện thoại báo vẫn ổn. Bà nhớ con, nhưng vẫn an lòng nghĩ: “Thằng bé lo sự nghiệp, thôi thì mình chịu cô đơn một chút cũng được.”

Một chiều cuối tuần, Quân bất ngờ gọi điện:
– Mẹ, mai con đưa bạn gái về ra mắt nhé!

Bà Hạnh mừng quýnh, vội đi chợ mua gà, cá để nấu nướng. Trong lòng rộn ràng nghĩ chắc cô gái trẻ trung xinh đẹp nào đó. Nhưng khi cánh cửa bật mở, bà chết lặng: cạnh Quân là một người phụ nữ gần như ngang tuổi mình. Cô ta trang điểm kỹ, mặc váy đỏ nổi bật. Quân hớn hở giới thiệu:
– Đây là chị Thu, bạn gái con. Tụi con… định cưới.

Bà Hạnh sững sờ, bàn tay run run:
– Quân, con có đùa mẹ không? Chị… chị ấy chỉ kém mẹ có hai tuổi thôi!

Quân gắt nhẹ:
– Con nghiêm túc. Tuổi tác không quan trọng, quan trọng là tình yêu.

Tin này lan nhanh ra xóm, ai cũng bàn tán. Người ta xì xào: “Con trai bà Hạnh mang người tình hơn tuổi về cưới à?” Bà vừa xấu hổ vừa lo lắng. Những ngày sau, bà nhiều lần khuyên can, nhưng Quân khăng khăng giữ ý.

Trong một lần dọn dẹp, bà Hạnh vô tình nghe thấy Thu gọi điện cho ai đó:
– Em yên tâm, chị sắp về Nam Định rồi, ông ấy tin tưởng tuyệt đối. Mọi chuyện sẽ sớm xong thôi.

Bà nghi ngờ, âm thầm tìm hiểu. Rồi sự thật khiến bà bàng hoàng: Thu không chỉ là “bạn gái”, mà chính là chị gái cùng cha khác mẹ của Quân – kết quả của cuộc tình vụng trộm ngày xưa mà chồng bà đã để lại trước khi mất. Gia đình bên kia giấu nhẹm, Thu cũng không hề biết Quân là em trai cho đến khi gặp nhau ở thành phố. Họ rung động thật lòng mà chẳng hay mối quan hệ máu mủ ràng buộc.

Bà Hạnh ôm mặt khóc. Khi bà đem giấy tờ và bằng chứng ra, cả Quân lẫn Thu chết lặng. Hai người đau đớn nhận ra mình đã rơi vào mối tình nghiệt ngã. Quân quỵ xuống:
– Sao… sao lại như vậy hả mẹ?

Thu nức nở bỏ đi, để lại một khoảng trống khó nguôi. Quân sau cú sốc ấy suy sụp, nhưng rồi cũng hiểu ra giá trị gia đình, từ đó về nhà nhiều hơn, chăm lo cho mẹ.

Còn bà Hạnh, tuy xót xa cho con, nhưng cũng nhẹ nhõm khi đã kịp ngăn chặn một bi kịch.