Tôi sinh ra ở vùng quê sông nước Tiền Giang, lớn lên giữa đồng ruộng và những câu hò ngọt lịm như nước dừa. Nhà nghèo, học hết lớp 12 tôi theo chị họ lên Đồng Nai làm công nhân khu công nghiệp. Cuộc sống công nhân vất vả nhưng tôi luôn cố gắng tiết kiệm, gửi tiền về giúp cha mẹ sửa lại mái nhà tranh đã mục gần hết.
Tôi gặp anh trong một lần công ty tổ chức dã ngoại chung với khu kỹ sư – nơi anh làm việc. Anh hơn tôi ba tuổi, quê Hà Nội, nói năng nhẹ nhàng, lịch sự và có chút gì đó khiến tôi – cô gái miền Tây nắng gió – cảm thấy an toàn. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Anh không ngại dẫn tôi đi ăn, đi xem phim, đưa đón tôi mỗi buổi tan ca. Tôi hạnh phúc, nghĩ rằng cuộc đời mình may mắn lắm mới gặp được người như anh.
Ba năm sau, anh ngỏ lời cưới. Tôi mừng rơi nước mắt. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được lâu.
Ngày ra mắt nhà anh ngoài Hà Nội, tôi thấy rõ ánh mắt không hài lòng của mẹ anh. Bà nhìn tôi từ đầu đến chân, hỏi quê đâu, làm gì, học đến lớp mấy. Khi biết tôi là công nhân, bà chỉ im lặng, nhưng tôi nghe rõ tiếng thở dài. Sau bữa cơm, mẹ anh gọi anh vào phòng, tôi vô tình nghe được câu:
“Con suy nghĩ kỹ chưa? Cưới gái quê vào chỉ khổ con thôi.”
Dù anh cố gắng bảo vệ tôi, nhưng ánh mắt mẹ anh hôm đó đã theo tôi suốt cả cuộc hôn nhân.
Sau khi cưới, chúng tôi chuyển về sống cùng bố mẹ chồng. Tôi cố gắng hết sức làm dâu cho trọn: dậy sớm nấu ăn, giặt giũ, quét nhà… nhưng dường như không điều gì vừa ý mẹ chồng. Có lần tôi mua cá kho, bà bảo “gái quê chỉ biết ăn mặn”, hôm khác tôi gọi điện về quê nói tiếng miền Tây, bà liền chép miệng: “Nghe cái giọng là biết quê mùa.”
Anh đi làm cả ngày, về nhà chỉ biết ôm điện thoại hoặc mệt mỏi ngủ. Tôi cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình.
Khi tôi sinh bé đầu lòng, mọi thứ càng tệ hơn. Mẹ chồng không phụ chăm cháu, bảo “con ai nấy giữ”, còn tôi thì thức đêm thức hôm, người gầy rộc. Tôi vừa trông con, vừa nấu ăn, giặt đồ, lo cơm nước. Chồng tôi thỉnh thoảng có giúp, nhưng hễ bị mẹ nhắc nhở là anh lại rút lui. Tôi thấy mình như người dưng trong căn nhà đó.
Sau ba năm, tôi sinh thêm bé thứ hai. Lúc đó, chúng tôi vẫn ở chung với bố mẹ chồng. Tôi kiệt sức sau ca mổ, con thì quấy khóc, chồng vẫn vô tâm, còn mẹ chồng thì bóng gió: “Lấy gái miền Tây về chỉ biết đẻ, chẳng giúp gì cho gia đình.”
Tôi nằm ôm con, nước mắt chảy xuống gối. Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết mình không thể tiếp tục sống như vậy được nữa.
Tôi quyết định xin nghỉ việc để đưa hai đứa nhỏ vào Đồng Nai – nơi từng là chốn mưu sinh của tôi năm nào. Tôi gọi điện báo với chồng:
“Em về quê trong Nam nuôi con. Anh muốn gặp tụi nhỏ thì vào.”
Anh im lặng rất lâu, rồi chỉ nói: “Tuỳ em.”
Tôi không mong anh thay đổi nữa. Tôi cũng không còn trách bố mẹ anh. Tôi chỉ muốn tự mình làm lại, cho con một môi trường tốt hơn, một người mẹ mạnh mẽ hơn.
Những năm sau đó, tôi sống cuộc đời một người mẹ đơn thân nơi đất khách. Ban ngày đi làm công nhân, tối về tôi tranh thủ học thêm kế toán online. Tôi luôn tin: chỉ cần còn sức khỏe, tôi sẽ đổi được số phận.
Ba năm sau, tôi lấy được chứng chỉ kế toán, chuyển sang làm cho một công ty nhỏ. Mức lương tốt hơn, thời gian ổn định hơn, con tôi cũng đã đến tuổi vào lớp 1. Tôi thuê được căn phòng trọ tử tế hơn, có bếp, có chỗ học bài cho con. Tôi bắt đầu tiết kiệm được ít tiền.
Đến năm thứ sáu, nhờ người quen giới thiệu, tôi xin vào làm kế toán trưởng cho một công ty nước ngoài có chi nhánh ở Biên Hòa. Từ một cô công nhân, tôi giờ đã có văn phòng riêng, đi làm bằng xe tay ga xịn, hai con được học trường tư.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trả thù hay làm ai hối hận. Nhưng cuộc đời kỳ lạ lắm – khi bạn đủ mạnh mẽ, mọi thứ tự khắc thay đổi.
Một hôm, tôi nhận được cuộc gọi từ chồng cũ. Anh hỏi thăm con, rồi bỗng dưng thở dài:
“Mẹ anh bệnh, dạo này cứ nhắc em mãi. Bà bảo, hồi đó nhìn sai người.”
Tôi im lặng.
Hai tuần sau, tôi đưa hai con ra Hà Nội thăm bà nội. Dù trong lòng vẫn còn vết xước, tôi không muốn hai con mất đi tình thân. Khi vừa bước vào cửa, mẹ chồng nhìn tôi, sững lại.
Tôi vẫn là tôi – cô gái miền Tây năm nào – nhưng giờ đã khác: tôi ăn nói tự tin, dáng vẻ chững chạc, hai con tôi ngoan ngoãn, lễ phép. Mẹ chồng nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng:
“Má sai rồi… Hồi đó cứ tưởng con không đủ tốt với thằng Hưng, ai ngờ…”
Tôi cười nhẹ. Không còn trách móc. Bởi tôi hiểu, tha thứ không phải vì người khác xứng đáng, mà vì mình xứng đáng được bình yên.
Tôi để hai con ở lại chơi với bà nội vài ngày. Trước khi ra sân bay, mẹ chồng dúi vào tay tôi một cái túi nhỏ:
“Con đừng chê của ít. Má không biết phải bù đắp sao cho đủ.”
Tôi không nhận. Tôi chỉ nói:
“Con không cần gì đâu má. Chỉ cần má thương tụi nhỏ thật lòng là được.”
Cuộc đời tôi chưa bao giờ bằng phẳng. Nhưng tôi biết ơn tất cả những chông gai, vì nó đã rèn giũa tôi trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, đủ sức nuôi con và ngẩng cao đầu bước đi – dù xuất phát điểm của tôi là một cô công nhân miền Tây nghèo khó.
Giờ đây, mỗi buổi tối, nhìn hai con học bài trong căn chung cư nhỏ tôi mua bằng tiền tích cóp, lòng tôi nhẹ tênh. Tôi đã đi một đoạn đường dài – đơn độc nhưng không đơn lẻ – vì tôi có tình yêu của con, và niềm tin vào chính mình.
News
Bố đang ốm nặng, tôi nói với chồng thu xếp sang thăm ông nhưng ông vứt toẹt 5 triệu bảo “Đây, gửi mua thu;ố;c thang là xong, việc gì phải về”
“Em thuê giúp việc cho mẹ đi, việc gì phải về chăm. Tiền đây” – Phong vừa “dán mắt” vào…
Làm như trâu h:ú:c mả gửi mẹ chồng 700 triệu suốt 5 năm để mua nhà, nàng dâu “c:a:y đ:ắ:ng” khi thấy người đứng tên trong sổ đỏ, cách cô giải quyết mới hả hê làm sao
5 năm nay, Linh làm việc như “trâu húc mả” để có tiền dành dụm đưa cho mẹ chồng. Nhưng…
Một tuần về làm dâu, tôi đã chứng kiến bộ mặt thật tàn nhẫn đến đáng sợ của cả nhà chồng
Ngay buổi tối hôm ấy, tôi thu dọn đồ, bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Tôi không thể nào sống…
Bố tôi 83t nhưng đang s/;a;y tì;nh, đòi sang tên nhà cho t;r;à x;a;;nh 68t
Mới quen vài tháng nhưng bạn gái của bố cư xử như nữ chủ nhân, còn ông bố 83 tuổi…
NSND Công Lý xưng hô “lạ’ với vợ kém 15t gây tr/a/nh c/ã/i: Học thức, nổi tiếng mà nói vậy
Vợ NSND Công Lý chính thức lên tiếng về việc chồng gọi cô là “mày” đang gây tranh cãi. Mới…
Đưa con về quê chơi, thấy bố chồng lục túi xách của mình mà phải c:ắ:n răng lờ đi, về nhà mở ví xem, tôi ngã ngửa với thứ bên trong
Tôi đành quay ra ngoài làm như không biết gì. Cũng chỉ vì tôn trọng chồng mà thôi, trong túi…
End of content
No more pages to load