Ngày ngày, ở đầu khu chợ đông đúc cách nhà gần 20 cây số, người ta quen với hình ảnh một bà cụ lưng còng, tóc bạc phơ, gương mặt khắc khổ ngồi co ro bên chiếc nón rách. Tay bà run run chìa ra cái bát nhựa cũ, mong nhận được vài đồng bạc lẻ từ lòng thương hại của người qua đường.

Ít ai biết, bà cụ ấy vốn có một gia đình khá giả. Con trai bà – anh Cường – đang làm ăn xa tận miền Nam, gửi tiền về đều đặn để lo cho mẹ già. Nhưng số tiền ấy, tất cả đều rơi vào tay vợ anh – Thảo, một người đàn bà khéo miệng bên ngoài nhưng độc ác bên trong.

Thảo thấy chồng gửi tiền, nhưng lòng tham không đáy, lúc nào cũng muốn có thêm. Cô ta bày mưu: mỗi sáng chở mẹ chồng ra chợ, bắt bà ngồi ăn xin. Thảo còn cố tình cho bà ăn uống kham khổ, chỉ cơm nguội chan nước mắm, để trông bà gầy gò, tiều tụy hơn, dễ gợi lòng thương.

Bà cụ không muốn, bà khóc xin ở nhà. Nhưng Thảo quát:
– Mẹ mà không đi, đừng trách con để mẹ nhịn đói!

Vậy là ngày này qua ngày khác, bà lặng lẽ chịu đựng, ngồi giữa chợ, cắn răng nuốt tủi hờn.

Một hôm, chợ đông hơn thường lệ. Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại, bước xuống là một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch. Người phụ nữ ấy dừng chân khi thấy bà cụ. Ánh mắt bà chợt sững lại, run run hỏi:
– Có phải… bác đây là mẹ của anh Cường không?

Bà cụ ngẩng lên, nước mắt lưng tròng. Người phụ nữ ấy chính là đối tác làm ăn lớn của Cường. Cô vốn ngưỡng mộ anh không chỉ vì tài năng mà còn vì lúc nào cũng nhắc đến người mẹ tần tảo, hiền lành ở quê. Vậy mà nay, bà lại ngồi ăn xin nơi chợ búa.

Người phụ nữ ấy lập tức gọi điện cho Cường. Trong điện thoại, Cường chết lặng khi nghe giọng mẹ nghẹn ngào:
– Con ơi, mẹ khổ lắm…

Hôm sau, Cường tức tốc về quê. Anh lao ra chợ, thấy mẹ gầy rộc, run rẩy ôm chiếc bát nhựa trong tay. Cường gục xuống, ôm mẹ khóc nấc, cả chợ nhìn mà thương xót.

Mọi chuyện vỡ lở. Hàng xóm tố Thảo, kể lại hết những gì cô ta làm với mẹ chồng. Trước mặt dân làng và chính quyền, Thảo bị vạch trần bộ mặt độc ác.

Cường phẫn nộ, ly hôn ngay lập tức, đưa mẹ về chăm sóc chu đáo. Anh còn nói:
– Con xin lỗi vì để mẹ khổ đến thế. Từ nay, con sẽ không để ai làm tổn thương mẹ nữa.

Người phụ nữ sang trọng kia sau đó còn giúp Cường công việc, càng quý trọng anh hơn vì hiếu thảo, dám bảo vệ mẹ.

Còn Thảo, sau khi bị chồng bỏ, danh dự nhơ nhuốc, phải sống trong ánh mắt khinh bỉ của cả làng.

Bà cụ được con trai đưa đi khám, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ. Bà mỉm cười trong nước mắt, vì cuối cùng ông trời cũng trả lại cho bà sự công bằng.