Tiếng cười nói xôn xao cả một góc làng quê yên bình. Hôm nay là ngày trọng đại của cái Lan, cô gái vừa tròn 27 tuổi, xinh xắn, nết na. Thế nhưng, điều khiến dân làng bàn tán không ngớt lại chính là chú rể – cụ Ba, một ông lão đã bước sang tuổi 73, lưng đã còng, tóc bạc trắng như cước.

Từ sáng sớm, người này rỉ tai người kia, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò và hoài nghi. “Con bé Lan dại dột hay sao mà lại đi lấy một ông già gần đất xa trời như thế?”, “Chắc chắn là có uẩn khúc gì đây!”, “Hay là nó tham tiền của ông Ba?”. Những lời đồn đoán cứ thế lan nhanh trong không gian lễ cưới, tạo thành một thứ âm thanh hỗn tạp, vừa tò mò, vừa chua chát.

Lan, trong tà áo dài đỏ thắm, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng vẫn không giấu nổi nét lo lắng. Cô nắm chặt bó hoa huệ trắng trong tay, cố gắng giữ nụ cười tươi tắn khi sánh bước bên cụ Ba. Cụ ông dù tuổi cao nhưng vẫn cố gắng thẳng lưng, đôi mắt hiền từ nhìn cô dâu trẻ với một ánh nhìn trìu mến đặc biệt.

Đám cưới diễn ra chóng vánh theo phong tục địa phương. Mâm cỗ được bày ra, nhưng dường như chẳng ai nuốt trôi được hết niềm vui. Những ánh mắt dò xét vẫn không ngừng hướng về đôi vợ chồng “đũa lệch”. Sau buổi tiệc, khi khách khứa đã vãn, căn nhà nhỏ của cụ Ba trở nên tĩnh lặng. Lan nhẹ nhàng đỡ cụ ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ, đôi mắt cô ánh lên một nỗi niềm khó tả.

Chương 2: Ba tháng ngắn ngủi

Cuộc sống sau đám cưới của Lan và cụ Ba diễn ra bình dị như bao cặp vợ chồng khác trong làng. Lan chăm sóc cụ Ba chu đáo, từ bữa ăn giấc ngủ đến những lời hỏi han ân cần. Cô đọc sách cho ông nghe, cùng ông ngắm hoàng hôn trên cánh đồng lúa chín vàng. Cụ Ba cũng đáp lại tấm lòng của Lan bằng sự dịu dàng, những câu chuyện kể về một thời đã xa, những lời khuyên chân thành.

Dần dần, sự xôn xao của dân làng cũng lắng xuống. Họ bắt đầu quen với hình ảnh cô vợ trẻ tận tâm bên cạnh ông chồng già yếu. Một vài người còn tặc lưỡi khen Lan thảo hiền, số khác vẫn giữ nguyên những hoài nghi trong lòng.

Thế nhưng, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Chỉ vỏn vẹn ba tháng sau ngày cưới, cụ Ba đột ngột qua đời trong một buổi sáng bình yên. Lan suy sụp, nước mắt lưng tròng lo liệu tang lễ cho ông. Sự ra đi của cụ Ba khiến cả làng không khỏi ngậm ngùi. Dù có những lời đồn đoán trước đó, nhưng ai cũng phải thừa nhận sự tận tâm của Lan trong những ngày cụ Ba còn sống.

Chương 3: Giọt nước mắt muộn màng

Sau tang lễ, khi mọi thứ đã ổn định, Lan quyết định công bố một bí mật mà cô và cụ Ba đã giữ kín. Cô tập hợp toàn bộ dân làng tại sân đình, nơi ngày xưa họ đã xôn xao về đám cưới của cô.

Với giọng nói nghẹn ngào, Lan kể về cơ duyên gặp gỡ cụ Ba. Cách đây một năm, khi Lan gặp tai nạn trên đường đi làm về, chính cụ Ba là người đã dũng cảm lao ra cứu cô thoát khỏi nguy hiểm. Bản thân cụ Ba cũng bị thương nặng sau vụ tai nạn đó và sức khỏe ngày càng yếu đi.

“Khi tỉnh lại trong bệnh viện, con đã biết được tất cả. Cụ Ba đã cứu mạng con. Cụ sống một mình, không con cháu. Con biết cụ không còn nhiều thời gian nữa…”, Lan nghẹn lại, những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Con… con quyết định kết hôn với cụ không phải vì tiền bạc hay bất cứ điều gì khác. Con muốn được ở bên cạnh cụ những ngày cuối đời, chăm sóc cụ như một người thân trong gia đình. Con muốn cụ cảm nhận được tình yêu thương, sự ấm áp của một mái nhà…”.

Lan kể tiếp, trong những ngày tháng cuối đời, cụ Ba luôn trăn trở về những mảnh đời bất hạnh trong làng, đặc biệt là những đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Cụ đã dành dụm một khoản tiền nhỏ với mong muốn sau này có thể giúp đỡ các em.

“Trước khi ra đi, cụ đã nắm tay con và dặn dò. Cụ mong con sẽ dùng số tiền này để xây một ngôi nhà nhỏ, làm một lớp học tình thương cho những đứa trẻ nghèo trong làng…”, Lan vừa nói vừa đưa ra một cuốn sổ nhỏ, bên trong ghi chép cẩn thận những ước nguyện của cụ Ba.

Cả sân đình im lặng như tờ. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống từ khóe mắt của những người từng nghi ngờ, từng gièm pha Lan. Họ cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ ích kỷ của mình. Hóa ra, đằng sau cuộc hôn nhân “lệch tuổi” ấy là một câu chuyện cảm động về sự biết ơn, lòng trắc ẩn và tình người cao đẹp.

Kể từ đó, Lan đã dùng số tiền cụ Ba để lại và sự giúp đỡ của dân làng xây dựng một ngôi nhà ấm áp, đặt tên là “Nhà Ba Nhân Ái”. Cô trở thành người mẹ, người thầy của những đứa trẻ bất hạnh trong làng, thực hiện tâm nguyện cuối cùng của người chồng già. Nhớ về cụ Ba, người dân trong làng không còn những lời bàn tán xôn xao mà thay vào đó là sự kính trọng và những giọt nước mắt cảm động cho một tình yêu thương cao cả, vượt lên trên mọi định kiến và sự toan tính.