Sáng nay, trời xanh ngắt. Căn biệt thự nhỏ ở ven thành phố rộn ràng tiếng cười nói. Nhà trai dựng rạp lớn trước sân, hoa cưới rực rỡ, chữ “Tân Hôn” đỏ chói giữa cổng.

Cô dâu Trúc – trong chiếc áo dài trắng tinh khôi – đứng bên chú rể Hùng, nở nụ cười dịu dàng. Mọi người đều xuýt xoa: “Đôi này đẹp đôi thật!” Chỉ có một người duy nhất trong lễ cưới không cười: bà Năm – mẹ Hùng. Từ đầu bà đã không vừa mắt cô dâu này. Gái quê gì mà ăn nói nhỏ nhẹ như đã được tập dượt, thân thế thì mờ mờ ảo ảo, hỏi gì cũng né tránh. Nhưng vì Hùng cãi mẹ để cưới cho bằng được, bà đành nín.

Tiệc cưới diễn ra tưng bừng. MC bắt đầu mời hai họ lên phát biểu. Hùng nắm tay Trúc, ánh mắt đầy hạnh phúc. Đúng lúc ấy, một tiếng phanh xe cháy đường vang lên ngoài cổng. Ba người đàn ông mặc thường phục bước xuống từ một chiếc xe bảy chỗ màu đen.

Một người rút thẻ ngành, giọng nghiêm nghị: “Chúng tôi là công an hình sự. Cô Trần Thị Trúc – chúng tôi có lệnh bắt giữ cô vì liên quan đến vụ án lừa đảo chiếm đoạt tài sản và giả mạo danh tính.” Cả đám cưới chết lặng. Hùng trố mắt: “Các anh nói gì cơ? Trúc? Lừa đảo?” Bà Năm thì bật dậy, giật tay con trai: “Tôi đã nói mà! Cái mặt này không phải dạng vừa đâu!”

Trúc đứng im. Không khóc, không gào, không chống đối. Cô nhìn Hùng, ánh mắt như biết trước ngày này sẽ đến. Nhẹ nhàng, cô nói: “Em xin lỗi. Em không muốn giấu anh, nhưng em không còn cách nào khác.” Cảnh sát đưa còng số 8 ra, lạnh lẽo khóa vào tay cô. Cả sân tiệc bỗng chốc như đông cứng.

Những bàn tiệc hải sản, rượu vang vẫn còn nghi ngút khói, nhưng tiếng cười đã tắt. Khi Trúc bước xuống bậc thềm, một người đàn ông lạ mặt đột ngột xông tới, từ trong đám đông. Hắn hét lớn: “Không được bắt cô ấy! Người cần bắt là tôi!” Người đàn ông rút một khẩu súng ngắn ra khỏi túi áo, khiến tất cả hoảng loạn. May thay, lực lượng chức năng kịp thời khống chế. Cảnh sát nhận diện ngay: Nguyễn Tấn K – đối tượng đang bị truy nã toàn quốc trong đường dây lừa đảo tài chính xuyên tỉnh. Trúc quay đầu lại, thở phào. Trong mắt cô ánh lên chút nhẹ nhõm.

Một viên công an trẻ nói nhỏ với chỉ huy: “Cô này có vẻ là người bị lôi kéo. Hệ thống hồ sơ giả đều do thằng K dựng.” ⸻ Ba tuần sau, Hùng một mình đến trụ sở công an.

Viên cán bộ tiếp dân nói ngắn gọn: “Cô Trúc đã cung cấp đủ bằng chứng hợp tác điều tra. Cô ấy không bị truy tố.” Hùng cầm trong tay tờ giấy xác nhận, tim anh như trút được đá nặng. 

Ngày Trúc được trả tự do, không có pháo, không có váy cưới. Chỉ có Hùng đứng đợi ngoài cổng trại giam, ôm bó hoa cẩm tú. Cô bước ra, tóc rối, người gầy đi thấy rõ. Nhìn thấy anh, Trúc thoáng khựng lại: “Anh… không giận em sao?” Hùng cười, có chút buồn trong mắt: “Anh giận. Nhưng anh nhớ em nhiều hơn là giận.

Một tháng sau, họ tổ chức lại lễ cưới, lần này chỉ có 5 bàn tiệc, trong sân nhỏ của ngôi nhà trọ thuê. Không rạp cưới, không loa đài. Nhưng vẫn có bà Năm – ngồi ở bàn đầu, mặt không còn cau có như xưa. Bà nói nhỏ với hàng xóm: “Nó chịu quá khứ nó, tôi nể. Còn thương con tôi thiệt lòng, tôi chịu.” Trúc bước lên lễ đường bằng đôi chân của chính mình. Không ai còn gọi cô là “kẻ bị bắt ngày cưới” nữa. Trong lời phát biểu, Hùng cầm tay Trúc, nói ngắn gọn: “Ai cũng có quá khứ. Nhưng chỉ cần người đó muốn làm lại – thì tương lai là do mình chọn.”