Loan đứng giữa sảnh cưới, rạng rỡ trong bộ váy trắng tinh khôi, nụ cười không rời trên môi. Xung quanh cô là khách khứa sang trọng, tiếng chúc tụng vang lên như một khúc khải hoàn. Đám cưới tổ chức ở khách sạn hạng sang giữa lòng thành phố – nơi chỉ những người “môn đăng hộ đối” mới đủ tư cách bước vào.

Không ai biết cô dâu hôm nay từng là một cô gái quê gầy gò, lớn lên trong căn nhà mái dột, cha làm thuê nuôi ăn học. Cô đã cắt đứt mọi liên hệ với gia đình sau khi tốt nghiệp đại học, dựng lên một thân thế khác – bố mẹ là tiểu thương giàu có đã nghỉ hưu, hiện sống ở nước ngoài. Ngày cưới, cô thuê một đôi vợ chồng trung niên đóng vai cha mẹ để tiếp khách cho “tròn vai”.

Loan tin rằng quá khứ đã được chôn vùi.

Cho đến khi… một giọng nói khàn đục vang lên từ ngoài cổng:

Loan ơi… Loan!

Tiếng gọi như nhát dao xuyên qua không gian lộng lẫy. Loan giật bắn mình. Cô quay phắt lại. Một bóng dáng gầy còm, áo quần xộc xệch, tay xách chiếc túi vải cũ kỹ, lách qua đám đông tiến vào.

Đó là ông Tĩnh – bố cô.

Mái tóc ông bạc nhiều hơn, ánh mắt lộ vẻ bối rối và mong ngóng. Ông ngơ ngác trước khung cảnh xa hoa, rồi lại nhìn con gái, run rẩy nói:

Con mặc váy cưới đẹp lắm. Bố nhớ con quá. Mấy năm rồi con không về…

Loan đứng chết trân. Cả sảnh cưới im phăng phắc, những cái đầu bắt đầu quay lại, xì xào:

— “Ai thế nhỉ?”

— “Người nhà cô dâu à?”

— “Sao ăn mặc thế kia?”

Nam – chồng sắp cưới của Loan, cũng bước tới, chau mày hỏi nhỏ:

Ông ấy là ai vậy em?

Loan bối rối, rồi lắp bắp:

Không… em không biết… người lạ thôi mà…

Ông Tĩnh sững lại. Ông nhìn Loan, mắt hoe đỏ:

Loan… con không nhận bố sao? Là bố đây mà… bố lên tìm con… vì sợ con có chuyện gì, mấy năm con biệt tăm không một tin tức…

Một cú tát vào lòng ông. Ngay trong ngày trọng đại của con gái, ông bị chối bỏ. Trước mặt bao người.

Loan run rẩy, cúi gằm mặt:

Bố… về đi. Xin bố… đừng làm con mất mặt…

Câu nói khiến mọi người xung quanh tròn mắt. Nam nhìn Loan, như không tin vào tai mình. Còn ông Tĩnh thì lùi lại, như thể bị một cú đánh chí mạng. Ông gật gù, cố mỉm cười:

À… à… thì ra con tôi giờ thành người sang trọng rồi… tôi quê mùa, bẩn thỉu… làm phiền rồi… tôi… đi…

Ông quay lưng. Cái lưng còng còng run rẩy giữa những ánh mắt tò mò. Nhưng chưa đi được mấy bước, Nam gọi với theo:

Chờ đã.

Anh bước tới, đối mặt với ông Tĩnh. Giọng anh trầm xuống:

Chú thật sự là bố của Loan?

Phải… tôi là bố nó. Tôi nuôi nó ăn học, từng đồng từng hào gom góp. Nhưng nó… không cần tôi nữa rồi.

Nam quay sang Loan, ánh mắt nghiêm khắc:

Tại sao em giấu anh?

Loan òa khóc. Tất cả những điều cô cố gắng che giấu, xây dựng, giờ như sụp đổ. Cô thều thào:

Em sợ… sợ anh biết em nghèo. Sợ bị khinh thường. Em đã cố gắng bước ra khỏi quê nhà, khỏi tuổi thơ đầy mặc cảm. Em nhục nhã vì chính gia đình mình…

Nam lặng thinh một lúc. Rồi anh nói, chậm rãi:

Anh yêu em vì con người em – không phải xuất thân, không phải cái vỏ bọc. Nhưng giờ anh thấy… thứ tệ nhất không phải nghèo, mà là giả dối.

Buổi tiệc tan vỡ. Tin tức về “cô dâu chối bỏ cha ruột” nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội. Gia đình Nam quyết định hủy hôn. Loan bị công ty đình chỉ vì ảnh hưởng danh tiếng. Mọi thứ rơi xuống vực sâu chỉ sau một tiếng gọi.


Hai tháng sau, một cô gái mặc áo khoác cũ kỹ, tay kéo vali, lặng lẽ bước xuống từ chiếc xe khách cũ nát nơi đầu làng. Cô đứng lặng một lúc trước căn nhà xiêu vẹo, rồi rụt rè bước vào sân.

Ông Tĩnh đang ngồi vá lại chiếc áo rách, mái tóc bạc lòa xòa che mắt. Nghe tiếng động, ông ngẩng lên.

Loan quỳ sụp xuống, nước mắt chảy dài:

Bố ơi… cho con về. Con sai rồi… Con không xứng làm con bố… nhưng con không còn chỗ nào để đi nữa…

Ông Tĩnh không nói gì. Ông chậm rãi bước tới, đỡ con dậy. Bàn tay ông gầy guộc, thô ráp, nhưng ấm áp lạ thường.

Con gái bố còn sống, là bố mừng rồi.

Và trong buổi chiều lặng gió hôm ấy, giữa căn nhà nghèo đơn sơ, người cha già lại có con gái trở về.