Ngày bố mẹ quyết định ly hôn, ba chị em Mai rẽ về ba hướng khác nhau. Anh cả theo bố, em út theo mẹ, còn Mai – đứa con gái ở giữa – thì chẳng ai muốn nhận. Bố bảo: “Để mẹ nó nuôi,” mẹ lại gạt đi: “Tôi đã có con út, anh phải lo cho nó.” Cuối cùng, cả hai đùn đẩy, để Mai về sống cùng bà ngoại già nua, sức yếu.

Cuộc sống của Mai từ đó là những tháng ngày thiếu thốn. Bố sớm cưới vợ mới, lo vun vén cho gia đình bên đó. Ông lấy lý do “khó khăn” để từ chối chu cấp cho Mai. Có lần Mai đến xin tiền học thêm, bố chỉ lạnh nhạt:
– Con về mà hỏi mẹ mày, bố còn bao việc phải lo.

Nhưng khi tìm đến mẹ, cô lại nhận về những lời xua đuổi:
– Mẹ còn nuôi em út của con, lo còn không xuể. Con phải nhờ bố.
Mẹ cũng đã đi bước nữa, bận lo cho gia đình riêng, chẳng mấy khi nhớ đến đứa con gái ở giữa.

Mai học cách im lặng. Cô biết cả bố lẫn mẹ đều có những ưu tiên khác, còn mình chỉ như cái bóng. Nhiều hôm, bà ngoại chỉ còn nắm gạo cũ, nhường cho cháu bát cơm chan nước mắm, còn bà ăn rau luộc. Có hôm Mai đi học với cái bụng rỗng, uống tạm cốc nước lã để không xỉu giữa lớp.

Thế nhưng, trong cảnh nghèo khó ấy, Mai càng nuôi ý chí. Cô tự nhủ phải học thật giỏi để thoát khỏi số phận. Những đêm mùa đông gió rít, Mai vẫn ngồi bên ngọn đèn dầu, ôn bài đến khuya. Bà ngoại nhiều lần nhìn cháu, mắt đỏ hoe, chỉ biết thở dài.

Trong khi đó, anh cả sống với bố thì quen được nuông chiều, ham chơi, học hành bỏ bê. Em út ở với mẹ cũng chẳng khá hơn, nghịch ngợm, trốn học, sớm hư hỏng. Người trong làng lắc đầu ngao ngán, chỉ thương cho Mai, đứa trẻ ở giữa chịu nhiều thiệt thòi nhất.

Năm ấy, tin Mai đỗ thủ khoa đại học vang khắp xóm. Ngày nhận giấy báo, cô òa khóc trong vòng tay bà ngoại. Hàng xóm láng giềng ùa sang chúc mừng, người góp ít gạo, người dúi vào tay bà vài trăm ngàn, gom lại cho Mai làm hành trang lên đường. Ai cũng khâm phục nghị lực của hai bà cháu.

Thế nhưng, đúng lúc này, bố mẹ Mai lại xuất hiện. Bố hùng hồn tuyên bố:
– Con là con gái tôi, để tôi lo cho cháu đi học.

Mẹ không chịu thua:
– Không, từ nhỏ nó đã ở bên tôi. Tôi mới là người có trách nhiệm.

Họ tranh cãi kịch liệt, quên mất những năm tháng mình đã quay lưng với con.

Mai lặng im nghe, rồi quay sang nắm lấy bàn tay run run của bà ngoại. Giọng cô rõ ràng mà dứt khoát:
– Con không cần ai nhận nữa. Người đã thật sự nuôi con lớn, cho con tình thương và chỗ dựa chỉ có bà. Con sẽ mãi ở bên bà.

Cả xóm lặng đi, rồi tiếng vỗ tay vang lên, như minh chứng cho tình yêu thương giản dị nhưng sâu nặng nhất mà Mai đã nhận được – không phải từ bố hay mẹ, mà từ người bà tần tảo cả đời vì cháu.