Chị Cúc gánh trên vai gánh nặng của cả một cuộc hôn nhân. Làng Cồn Đáy ven sông hiền hòa, tưởng chừng chỉ có tiếng chim hót, tiếng nước vỗ mạn thuyền, vậy mà lại là nơi neo đậu nỗi đau của chị. Chị lấy anh Hùng, người đàn ông góa vợ, sau khi vợ anh – chị Hoa – mất được ba năm. Ngày ấy, anh Hùng nổi tiếng là người chồng thương vợ, sống chết vì chị Hoa. Chị Cúc nghĩ đơn giản, một người chồng tốt như vậy ắt hẳn sẽ là một người chồng tốt với mình.

Nhưng cuộc đời không đơn giản như thế. Nỗi đau của anh Hùng dành cho người vợ quá cố đã biến thành một bức tường vô hình, ngăn cách anh với chị. Căn nhà nhỏ ven sông của họ không chỉ có hai người, mà lúc nào cũng như có thêm một người thứ ba: chị Hoa.

Bàn thờ chị Hoa được đặt trang trọng nhất trong nhà, với di ảnh luôn được lau chùi sạch sẽ, hoa quả lúc nào cũng tươi mới. Đến cả bữa cơm hàng ngày, anh Hùng cũng chỉ quen miệng gọi “Hoa”, rồi giật mình sửa lại. Chị Cúc cố gắng, cố gắng từng chút một. Chị học cách nấu món chè kho chị Hoa thích, học cách thêu thùa những chiếc khăn như chị Hoa từng làm. Nhưng mọi cố gắng của chị đều vô vọng. Anh Hùng chỉ lẳng lặng nhìn, rồi thở dài, “Hoa làm khéo hơn nhiều.”

Cái uất ức như con sóng ngầm, ngày ngày vỗ vào lòng chị Cúc. Nó không thành tiếng, nhưng lại âm ỉ, day dứt. Đêm đến, chị nằm cạnh chồng, nghe anh gọi tên người cũ trong mơ, nước mắt chị cứ thế tuôn rơi.

Rồi một ngày, con đê làng bị vỡ do cơn bão lớn. Cả làng hò nhau đắp đê. Anh Hùng dốc sức làm việc, nhưng chẳng may bị một khúc gỗ lớn đè lên chân, bất tỉnh. Mọi người đưa anh về, chân anh bị gãy, cần phải bó bột và nghỉ ngơi lâu dài. Trong lúc anh Hùng nằm bất động, mọi công việc trong nhà, từ đồng áng đến chợ búa, một tay chị Cúc lo liệu.

Một đêm, anh Hùng tỉnh giấc, thấy chị Cúc đang thắp hương trên bàn thờ tổ tiên. Di ảnh của chị Hoa vẫn ở đó, nhưng lần này, anh thấy có gì đó khác lạ. Chị Cúc thắp hương xong, quay sang nhìn anh, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ.

“Em ơi…” Anh Hùng thốt lên, giọng nghẹn lại.

“Anh muốn ăn cháo không?” chị hỏi, giọng chị đã khác, không còn vẻ cam chịu mà có chút gì đó mệt mỏi đến cùng cực.

“Anh xin lỗi,” anh nói. “Anh đã quá vô tâm với em. Suốt bao năm qua, anh cứ mãi sống trong quá khứ. Anh cứ ngỡ là anh thương Hoa, nhưng chính anh đã làm khổ em, và cả chính anh nữa.”

Chị Cúc không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi. Giờ phút này, những lời xin lỗi của anh có lẽ đã quá muộn màng. Nỗi đau trong lòng chị đã ăn sâu đến mức, ngay cả sự thừa nhận của anh cũng không thể chữa lành ngay được.

Sáng hôm sau, khi anh Hùng thức dậy, anh thấy bàn thờ chị Hoa đã được dời xuống một góc nhỏ, nhường chỗ cho một chiếc bàn thờ mới, với bát hương mới toanh. Chị Cúc đang ngồi nấu cơm, thấy anh nhìn, chị mỉm cười, một nụ cười không còn gượng gạo, mà là một nụ cười thật sự.

“Em thấy anh nên để chị ấy về với tổ tiên. Sống là phải nhìn về phía trước, anh nhỉ?”

Từ khoảnh khắc ấy, anh Hùng mới thực sự sống lại. Anh bắt đầu học cách yêu thương người vợ hiện tại, học cách trân trọng những gì mình đang có. Còn chị Cúc, chị đã thôi uất ức. Sông Cồn Đáy vẫn hiền hòa, nhưng nay, tiếng nước vỗ đã không còn nghe bi ai như trước. Hạnh phúc của họ, giống như con thuyền vừa trải qua cơn bão, đã tìm thấy bến bờ bình yên, muộn màng, nhưng vẫn còn kịp.