Ánh nắng chiều rải trên sân đất nện, hắt vào căn nhà nhỏ lợp ngói đã cũ. Lan ngồi nhặt rau, bé An chơi bi bên hiên. Tâm xách chiếc ba lô sờn vai, nhìn vợ con với ánh mắt đầy ắp yêu thương và một chút lo lắng.

“Thôi, anh đi đây. Em ở nhà trông con, giữ gìn sức khỏe nhé.”

Lan đặt bó rau xuống, nắm chặt tay chồng. Đôi bàn tay chai sạn của người nông dân siết lấy nhau.

“Anh đi cẩn thận. Lên đấy nhớ gọi điện về thường xuyên.”

“Anh lên thành phố làm công nhân ở xưởng gỗ, tiền công cao hơn. Sẽ có tiền gửi về cho em, cho con ăn học đàng hoàng.”

“Vâng, em tin anh. Anh đi mau về nhé.”

Tâm làm việc quần quật ở xưởng gỗ. Công việc nặng nhọc, bụi bặm nhưng anh luôn cố gắng, nghĩ đến vợ con ở quê. Bà chủ Thảo thường xuyên để ý đến Tâm. Gã đàn ông quê mùa nhưng khỏe mạnh, lại có vẻ ngoài hiền lành, chất phác, khác hẳn những kẻ hào nhoáng chốn thành thị.

Một đêm, Tâm làm ca muộn, một mình dọn dẹp xưởng. Bà Thảo đến, đưa cho anh một ly sữa.

“Chú Tâm, uống đi cho đỡ mệt. Chú làm việc chăm chỉ, tôi thấy thương.”

Tâm ngước nhìn, ngại ngùng nhận lấy. “Dạ, cảm ơn bà chủ.”

Bà Thảo tiến lại gần, bàn tay trượt trên vai Tâm. “Thế này thì làm sao đủ tiền gửi về cho vợ con? Tôi có cách giúp chú kiếm thêm, nhanh hơn nhiều.”

Tâm giật mình, lùi lại. “Bà chủ nói gì thế? Tôi… tôi chỉ muốn làm công ăn lương thôi.”

“Ngây thơ quá! Ai mà chẳng muốn sung sướng? Chỉ cần chú ngoan ngoãn, tiền bạc không thành vấn đề.”

Từ chối ban đầu, nhưng những lời hứa về tiền bạc, về tương lai của vợ con đã khiến Tâm lung lay. Những đồng lương ít ỏi so với gánh nặng ở quê nhà đã bào mòn ý chí của người đàn ông. Anh chấp nhận. Khoản tiền đầu tiên bà Thảo đưa, nhiều gấp mấy lần lương một tháng. Tâm gửi hết về cho Lan, dặn vợ mua sữa cho con, sửa lại mái nhà dột nát.

Những cuộc hẹn hò lén lút cứ thế diễn ra. Tâm dần trở thành “của riêng” của bà Thảo.

Bà Thảo có một người bạn thân là Uyên, một phụ nữ sành điệu, độc thân và thừa tiền. Thấy Tâm, Uyên tỏ ra thích thú.

“Này Thảo, ‘món hàng’ của bà ngon đấy chứ. Giới thiệu cho tôi đi.”

Bà Thảo ban đầu do dự, nhưng rồi một thỏa thuận được đưa ra. Tiền sẽ được chia đôi, và Uyên sẽ là “khách hàng” tiếp theo của Tâm.

Tâm đã lún quá sâu để có thể rút ra. Anh bị Thảo và Uyên lôi kéo vào một cuộc sống xa hoa, nhục nhã. Mỗi lần nhận tiền, anh lại cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Anh gọi điện về cho Lan.

“Lan à, anh gửi tiền về. Em dùng mua sắm đi nhé, đừng tiết kiệm quá.”

“Sao dạo này anh gửi nhiều thế? Anh làm gì mà giỏi vậy?”

“À… anh… anh làm thêm nhiều việc. Có cơ hội nên anh nắm lấy thôi.”

Lời nói dối trở thành chiếc áo giáp che chắn cho sự dơ bẩn bên trong. Anh gửi tiền về, nhưng mỗi đồng tiền đó đều dính đầy nỗi tủi hổ.

Một ngày, Lan bất ngờ lên thành phố thăm chồng. Cô tìm đến xưởng gỗ, nhưng Tâm không có ở đó. Bà Thảo nói Tâm đang đi giao hàng. Lan ngồi chờ. Tình cờ, cô nghe được câu chuyện của vài người công nhân.

“Hôm qua thấy ông Tâm lại được bà Thảo chở đi chơi rồi.”

“Không chỉ bà Thảo đâu, cả bà Uyên nữa. Ông này may mắn thật, được hai bà chủ bao nuôi.”

Tai Lan ù đi. Cô không tin vào những gì mình nghe thấy. Mãi đến khi bà Thảo về, cô mới run rẩy hỏi.

“Bà… bà chủ nói gì thế? Chồng tôi… anh ấy làm gì?”

Bà Thảo cười mỉa mai, không thèm che giấu. “Ồ, thì ra là vợ anh ta. Chồng cô à, anh ta làm nhiều việc lắm. Việc cô biết, và cả những việc cô không thể tưởng tượng nổi. Tiền cô nhận được, không phải từ mồ hôi của anh ta đâu.”

Những lời nói đó như nhát dao đâm thẳng vào tim Lan. Cô chạy đi, nước mắt nhòa ướt.

Tâm tìm thấy Lan ở một góc phố vắng. Cô ngồi co ro, ôm mặt khóc nức nở.

“Lan, em lên đây làm gì? Sao em không gọi cho anh?”

Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy căm phẫn. “Anh… anh lừa dối tôi. Anh bán rẻ nhân phẩm của mình chỉ để có tiền gửi về. Những đồng tiền bẩn thỉu đó, tôi không cần!”

Tâm chết lặng. Anh quỳ xuống, nắm lấy tay Lan. “Anh xin lỗi. Anh làm tất cả vì em và con. Anh… anh không có lựa chọn nào khác.”

“Không có lựa chọn? Anh có thể về, có thể cùng tôi làm lụng vất vả, có thể sống nghèo nhưng trong sạch! Chứ không phải bán đi linh hồn mình như thế này!”

Lan hất tay Tâm ra. Chiếc ba lô sờn vai ngày nào vẫn còn ở đó, nhưng người đàn ông bên trong đã hoàn toàn thay đổi. Tình yêu, sự tin tưởng đã tan vỡ. Lan quay lưng bước đi, để lại Tâm một mình giữa con phố đông đúc, nơi anh đã đánh mất tất cả, và chỉ còn lại những đồng tiền dơ bẩn không thể nào gột rửa.

Ở quê, Lan đốt hết số tiền Tâm gửi về, những đồng tiền bốc mùi nhơ nhớp. Bé An chạy ra, ôm lấy mẹ. Lan ôm con thật chặt, nước mắt tuôn rơi.

“Con ơi, mình không cần tiền bẩn. Mẹ và con sẽ sống thật tốt.”

Trong làn khói bốc lên, Tâm nhìn thấy hình bóng người vợ và con gái mình mờ dần, giống như chính cuộc đời anh đã trở thành một cây gỗ mục, bên ngoài thì vẫn vẹn nguyên, nhưng bên trong đã hoàn toàn rỗng ruột.