Tôi lấy chồng xa, cách quê nhà hơn 1.000 cây số. Chồng làm công trình, quanh năm đi biền biệt, cả tháng mới về một lần. Ngày mới cưới, tôi nghĩ dù gì cũng là dâu con trong nhà, tôi sẽ cố gắng hòa nhập, đối xử chân thành với ba mẹ chồng và em chồng. Nhưng mọi chuyện không như tôi tưởng.

Khi chồng đi vắng, bữa cơm gia đình bỗng trở thành “bữa cơm tập thể” – nhưng không có chỗ cho tôi. Mẹ chồng bảo: “Con ăn riêng đi, mỗi người mỗi khẩu vị, không hợp nhau lại mất ngon”. Lúc đầu tôi cũng nghĩ bà nói có lý, đành cặm cụi nấu bát mì, bát cơm nguội ăn tạm.

Nhưng rồi, ngày nào cũng thế. Họ ăn mâm trên, tôi lặng lẽ ăn dưới bếp. Tôi nghe rõ tiếng cười nói rôm rả từ phòng ăn vọng ra, trong khi mình ngồi lặng lẽ bên bếp gas. Em chồng thì thản nhiên: “Chị là người ngoài, có gì đâu mà phải ngồi chung?”

Tôi buồn. Tủi. Nhưng không khóc, không than. Tôi quyết định sẽ “tiếp đãi” cả nhà chồng một bữa thật đặc biệt. Họ thích ăn ngon, đúng không?

Hôm ấy, tôi ra chợ từ sớm, mua mực, tôm sú, cua biển, ghẹ, sò huyết, hàu sữa… Mất hơn 2 triệu – số tiền tôi để dành cả tháng. Tôi về, nấu một mâm cơm hải sản thịnh soạn: ghẹ hấp sả, mực xào chua ngọt, tôm nướng muối ớt, cháo hàu, canh nghêu chua cay… Mùi thơm bay khắp nhà. Cả nhà chồng ngạc nhiên, nhìn nhau rồi nhìn tôi: “Mâm này cho ai thế?”

Tôi cười nhẹ: “Con nấu cho mình ăn riêng ạ, người ngoài mà, phải tự lo chứ.”

Mắt mẹ chồng ánh lên vẻ khó chịu pha lẫn thèm thuồng. Em chồng liếc mâm cơm rồi buông giọng: “Chị làm màu quá!”

Nhưng chỉ một lúc sau, họ bắt đầu… mon men lại gần. “Cho mẹ ăn thử miếng ghẹ xem ngon không?” – “Chút nghêu này chắc con bé không ăn hết đâu nhỉ?”

Tôi lẳng lặng gật đầu. Đúng như dự tính.

Hai tiếng sau, cả nhà chồng lần lượt ôm bụng lăn lộn, ói mửa, mặt xanh như tàu lá. Cấp cứu. Bác sĩ bảo: “Nhiễm độc hải sản – có người dị ứng, có người ăn quá nhiều không quen.”

Tôi tỉnh bơ: “Con thì sao không sao cả nhỉ?”

Vài hôm sau, cả nhà chồng kiêng hải sản tuyệt đối, cứ thấy tôm cá là xanh mặt. Từ hôm đó, họ không còn coi tôi là “người ngoài” nữa. Bữa cơm quay lại thành mâm tròn đủ chỗ cho tôi, mẹ chồng còn hỏi: “Mai con nấu gì, mẹ đi chợ với con nhé?”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Cơm canh đạm bạc thôi mẹ ạ. Ăn đơn giản cho khỏe.” Nhưng trong lòng tôi biết, tôi đã dạy họ một bài học – bằng chính cách họ từng đối xử với tôi. Không phải bằng giận dữ, mà bằng vị… tôm cua nặng bụng.